Lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn qua vai Tô Kỳ, cả một đại đội phía sau xe ngựa, nào kị binh, bộ binh.
…Trường Nhạc cung từ lúc nào có nhiều quân như vậy?
Tuy rằng Trường Nhạc cung kia không thể nói nhỏ nhưng, trong trí nhớ dường như chỉ có cao thủ thị vệ, không có binh sĩ.
Y dừng lại trên nhuyễn giáp bạch sắc của quân đội, nhất thời hiểu được, liền chấn động.
Trong hai năm qua, Tô Kỳ làm được không ít chuyện.
Trong lòng có cảm giác xúc động, y quay sang.
Tô Kỳ đang cầm một chuỗi hạt lớn treo lên phía trước xe, thấy y nhìn sang, cười cười.
Trong ánh mắt, lại có them phần ôn nhu cùng thương tiếc.
Không thực sự xem trọng ta sẽ không cố gắng suy đoán ý nghĩ của ta, sẽ chỉ biết ép buộc ta theo ý mình, chỉ có quý trọng mới có thể quan tâm ta nghĩ gì, đồng thời phối hợp làm theo, khiến ta không cảm thấy bất an – giống như Tô Kỳ vậy. Trong hai năm kia, y đã rõ ràng đạo lý này.
Nhịn không được liền mỉm cười với hắn.
Nhưng vẻ mặt cùng cơ thể chưa thể điều khiển tốt được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
“Ân?” Tô Kỳ treo xong chuỗi ngọc minh châu xong đưa y sát gần cơ thể hắn hơn, dung nhãn thần thắc mắc nhìn y.
Tô Thần lắc đầu, đột nhiên có cảm giác xấu hổ, cúi đầu, đem mặt chon vào ngực hắn – hương khí nhàn nhạt cùng nhịp tim đập bình thường của Tô Kỳ khiền y cảm thấy rất an tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973333/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.