“Thần, ca…” hai thanh âm không ngừng ầm ĩ bên tai, cho dù có ngủ mê đến mấy, cũng không thể không tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt, phía trước nghiễm nhiên là gương mặt hài lòng của Li Du, tiểu Hổ.
…Ách?
Y nhìn quanh bốn phía, đều không bày biện xa hoa lạnh lẽo như Trường Nhạc cung, bản thân đang ở trong một gian phòng nhỏ, thoạt nhìn như là phòng trọ ở một khách sạn bình dân.
Nhìn hai người trước mắt, y có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Ngươi choáng váng rồi sao, không nhìn thấy chúng ta sao?” Li Du thấy y chỉ liếc mắt nhìn mình với tiểu Hổ, lập tức thần tình thay đổi, thở phì phì mà xông vào y rống: “Chúng ta tốt xấu gì cũng canh ngươi một ngày rồi, ngươi thế nào lại không cảm động a!”
Tô Thần sau khi xác định đây không phải mộng, cười khổ: “Ta làm sao lại ở đây?” rõ ràng trước khi ngủ còn ở Trường Nhạc cung chế dược cho Tô Kỳ, thế nào vừa tỉnh lại đã ở cùng một chỗ với Li Du?
“Không biết a, sáng sớm dậy chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa phòng ra đã thấy ngươi rồi.” Li Du vò đầu, lại khẩn trương hỏi: “Tiểu Hổ nói ngươi bị cướp bắt đi, thế nào, khổ a, bọn họ có làm gì ngươi?”
Tô Thần chuyển mắt sang tiểu Hổ, nó đang trừng to mắt nhìn y.
Cười cười: “Ân, ta không sao, sau đó được cố nhân cứu.”
“Cố nhân?” Li Du nghi hoặc, “Nguyên lại ngươi cũng có cố nhân a.”
“Nếu không ta cứ thế mà lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973292/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.