Kết quả, lãng phí thời gian nửa ngày, Tô Kỳ cũng không trả lời được ham thích cái gì, ngược lại Tô Thần bị hắn mài cho sức cùng lực kiệt.
Này so với việc đối phó Lộ Lý Khiết còn mệt hơn a.
Sau một phen đối thoại này, Tô Thần không nghĩ muốn di chuyển đến nửa cái miệng.
Bữa sáng cùng Tô Kỳ ăn, dưới hai hàng người chỉnh tề đứng nhìn mà ăn, thực sự là làm cho một điểm cũng không muốn ăn, dù cho trên bàn bày ra đủ loại món ngon mà y chưa từng gặp qua.
Đến buổi tối, Tô Kỳ mang y đi ăn cơm, Tô Thần nhịn không được, đi phía sau hắn thấp giọng nói: “Ta nói, lúc ăn cơm có thể đừng để cho nhiền người đứng nhìn như vậy?”
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Thần: “Các nàng đều là tôi tớ trong cung.”
Tô Thần nhíu mày: “Ta không thích. Nếu như ngươi nhất định phải lưu các nàng lại, như vậy thì để các nàng cùng ăn cơm là được rồi.” Tôi tớ cũng là người a, lẽ nào cần phải đứng xem ta ăn cái gì?
“Hảo, ta đã biết.” Tô Kỳ gật đầu.
Đầu mùa hạ ở Trường Nhạc cung, nhiều loại hoa như rực rỡ mơn mởn, mỗi gốc cây nơi này chính là nở hoa mạnh mẽ nhất đẹp nhất có thể.
Lá xanh hoa đỏ, đường vân mái hiên điêu khắc tỉ mỉ các loại hoa cỏ thú vật trên tường như ẩn như hiện, nếu như không mang theo bất cứ tâm tình gì mà xem xét, Trường Nhạc cung đích thực là nơi đẹp không sao tả xiết, động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973284/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.