Nhìn hai người trước mắt ngây người, tiểu hài tử nóng nảy nói:
“Ca ca, là ta a, tiểu Hổ, ngươi không nhớ sao?”
Tiểu Hổ? Tô Thần hoang mang nhìn tiểu hài tử.
“Chính là trước đây nhà ta ở trên quan đạo đến Trường Nhạc cung mở quán a, có một tỷ tỷ cùng với ngươi tới nhà ta uống nước nghỉ ngơi.” Tiểu Hổ vội vàng nói.
Tô Thần nỗ lực hồi tưởng ── hình như là có chuyện đó.
“Nhận làm thân thích sao, tiểu hài tử xấu xa!” Li Du cố sức xoa nắn khuôn mặt tiểu hài tử.
“Đau đau đau!” tiểu Hổ phản kháng, “Ngươi làm gì? Biến thái!”
Biến thái…
Tô thần nhìn Li Du một chút, yên lặng.
Li Du lại cố sức nắn, mặt vô biểu tình mà nói: “Ngươi có thể cười, không sao.”
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của tiểu Hổ, Tô Thần nhịn không được phá lên cười: “Ta, ta đi ra ngoài lấy nước cho Tô tiên sinh, ngươi đem tiểu Hổ đi ra ngoài tắm rửa, chớ làm ồn Tô tiên sinh.”
Liếc nhìn Tô Kỳ, nhãn thần hắn trống rỗng. Bầu không khí xung quanh hoàn toàn không nhiễm đến hắn ── có lẽ, hắn căn bản không biết điều này có gì đáng buồn cười.
Lắc đầu, đi ra ngoài.
Mang nước cho Tô Kỳ súc miệng, sau đó ra ngoài mua bữa sáng.
Dọc đường chào hỏi hàng xóm, đến trước quán bình thường hay mua đồ ăn sáng.
“Ông chủ Tô, hôm nay các ngươi không mở quán sao?” người bán vừa thành thạo lấy bánh bột ngô cho y gói vào bọc, vừa hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973275/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.