Tô Kỳ cùng Li Du hoàn toàn không giống nhau, đưa hắn dùng dược gì hắn sẽ dùng dược đó, muốn hắn mỗi ngày đều ăn cháo thì hắn ăn cháo, không nói hai lời, bình thường cũng không nói, cả ngày nếu không ngủ cũng là ngồi yên lặng.
Thực sự là một bệnh nhân phối hợp cực điểm.
Tên Li Du kia lần trước cường bạo chưa thành, không biết nói gì mà tiểu Tịch đồng ý cho ở lại nơi này. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không để chuyện lần trước phát sinh.
Ý tiểu Tịch là dù sao y quán cũng không có tiểu nhị, coi như thuê một tiểu nhị là được rồi.
Tuy rằng tên Li Du kia chậm chạp cẩu thả, thế nhưng làm việc cũng không đến nỗi nào.
Tô Kỳ tạm thời ở tại phòng Tô Thần, hắn chưa nói đến chuyện muốn sang phòng khác, Tô Thần cũng mặc kệ, để tùy hắn.
Bản thân ở bên giường ngả ra đất nghỉ Tô Kỳ cũng không nói gì, giống như không nhìn thấy y. Tô Thần cũng rất muốn không đoái hoài đến hắn.
Thế nhưng này là không thể nào.
Sáng sớm hôm nay, Tô Thần nghe tiếng chim hót mà tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở con mắt, còn không có cảm giác gì cả.
Lúc này cảm nhận được có ánh mắt chăm chú nhìn mới giật mình tỉnh giấc, hoang mang mà đưa mắt nhìn đến Tô Kỳ.
Hắn đã sớm tỉnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, mặt vô biểu tình nhìn y.
Không có sát khí, thể nhưng cũng không biết hắn có ý gì, đã một tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973271/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.