Đợi người nọ hôn mê, y thuận lợi mà mở hòm thuốc, lấy ra nước thuốc tiêu độc rửa sạch vết thương, lại dùng kim mà khâu lại mấy vết thương trên người, cuối cùng thượng dược.
Xong xuôi toàn bộ, trời đã hơi hơi sáng.
“…Mệt muốn chết.” Y nhẹ giọng nói thầm, múc nước đem lau mặt người nọ, thấy khuôn mặt dưới lớp trang điểm kia, nhất thời sửng sốt, sau đó xoay người rửa mặt, bò lên giường, đi theo chu công.
Người trên ghế kia, thân thể gầy nhỏ da dẻ trắng trẻo, tứ chi thon dài, tuy rằng bị nhiều vết thương trên người, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân thể thiếu niên có sự mềm dẻo.
Duy nhất có khuôn mặt là còn nguyên vẹn, thập phần mỹ lệ, dung mạo xinh xắn không ai có được, lông mi dài khéo léo bao quanh mắt, miệng nho nhỏ vì mất máu quá nhiều mà nhạt màu, lại mang thêm một phần ý trìu mến.
Trong viện yên tĩnh, chỉ có tiến hít thở bình ổn của hai người, buổi trưa, khí trời nóng lên, gió nóng thỉnh thoảng đi qua cửa sổ cuốn vào chỗ hai người, lại chỉ làm Tô Thần bất mãn mà lật người một cái.
Thiếu niên trên ghế lông mi khẽ động, cau mày tỉnh lại.
Thoạt tiên trong mắt hơi mù mịt, sau đó nhanh chóng mà nhìn qua khắp nơi.
Đúng lúc nhìn đến Tô Thần ngủ trên giường, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nỗ lực đứng dậy, lại phát hiện thân thể mềm nhũn không thể động đậy.
“Này!” Kêu lớn một tiếng. Phát hiện âm thanh mình đã mang chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973265/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.