Từ Ly quốc đến Hán quốc khoảng chừng một tháng, sau đó đến Khải Quốc lại mất hơn ba tháng, nơi này lại không có xe lửa ô tô vân vân chỉ có thể dựa vào xe ngựa, những người hoàn cảnh khó khăn thậm chỉ còn phải đi bằng hai chân.
Giấy thông quan qua các quốc gia đều là Tô Tịch làm ra ── về phần thế nào làm ra. Sẽ không nói cho người khác biết.
Như thế cứ dần dần mà đi, ngay cả Tô Tịch cũng bắt đầu ăn không ngon rồi, lại thêm Tô Thần không võ công vô dụng không cần phải nói, y mỗi ngày đều có hơn phân nửa thời gian ở trên xe ngựa nằm nghỉ ngơi, vì như thế, nên dáng dấp vẫn là không có tinh thần.
Quan khỏi biên giới, đi sâu xuống phía nam khoảng bảy ngày, cuối cùng cũng đến nơi Tô Thần muốn ── Trúc Thủy.
Vào cửa thành, Tô Tịch hoan hô một tiếng:
“Cuối cùng cũng đã tới, Trúc Thủy Trúc Thủy, Thần Thần.” nàng cao hứng mà dìu y đứng lên vén rèm xe để y quan sát cảnh bên ngoài.
Đó là một thành trấn tương đối phồn hoa, nhân khẩu đông đảo, hơn nữa là có khá nhiều người làm công nghiệp nhẹ, có không ít thương nhân Hán quốc cùng Trử quốc ở nơi này buôn bán.
Tuy rằng binh lực yếu, nhưng về kinh tế đích thực là một trong những quốc gia phát đạt nhất hiện nay.
Y nửa người tựa lên Tô Tịch mà quan sát cảnh thượng bên ngoài.
“Làm phiền ngươi đi tìm nha môn trước, chúng ta muốn xem có nơi ở thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973261/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.