"Cầm thú chứ không phải người!"
"Thật là một đứa nhỏ đáng thương."
_
Trước khi ngủ Ivan đã tiêm thêm một lọ thuốc ức chế, xao động do bị ảnh hưởng bởi pheromone của Dean cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống. Hiện tại cậu đang bình tĩnh suy xét đến ý tứ trong lời nói của Dean, khi đó cậu hoảng loạn cùng khẩn trương như vậy, hành vi cùng lời nói của Dean thoạt nhìn giống như trêu đùa cậu, nhưng hiện giờ hồi tưởng lại, nếu như người nọ muốn làm gì thì trực tiếp làm luôn rồi, cũng không cần phải nhắc nhở cậu.
Là ảo giác của cậu sao? Cảm thấy Dean thật tốt... Khi bé có duyên gặp nhau, chơi với nhau một vài lần... Thật sự từng đó có thể khiến hắn giúp đỡ mình sao...
Hô hấp Ivan dần bình ổn, cậu ngủ rồi. Mười ba ngày bôn ba chạy trốn khiến tinh thần cậu vẫn luôn rơi vào trạng thái căng chặt cực độ, hiện tại thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một chút, cậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mí mắt nặng nề, ý thức một mảnh hỗn độn.
Buổi chiều, Dean ở thư phòng xử lý quốc vụ, hắn mời bác sĩ tư nhân đến, hỏi thăm tình huống của Ivan: "Em ấy vẫn đang ngủ?"
"Thưa vâng. Điện hạ Ivan có lẽ đã chịu đựng nhiều mệt mỏi trong thời gian dài, pheromone không quá ổn định, thần đã kê cho ngài ấy một ít thuốc an thần."
"Ừ." Tối hôm qua sau khi Dean sai người đưa Ivan về phòng cũng chưa lập tức ngủ ngay.
Trước khi gặp mặt cậu, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-lac-nguyet-thien/2841041/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.