Cậu bé đã gọi cho Trần Trữ Ý liên hệ lại lần nữa vào buổi tối.
Khi ấy, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đang tiến hành một hạng mục vận động nào đó, vậy nên lúc chuông điện thoại reo, mặt cả hai người đều đen lại.
“A lô?” Trần Trữ Ý nhận cuộc gọi, giọng điệu khá bình tĩnh.
Thế nhưng sắc mặt Trần Trữ Ý lại rất xấu. Thẩm Bình vốn đang nằm sấp trên đùi Trần Trữ Ý, thấy có điện thoại thì lật người nằm ngửa ra, ngẩng đầu nhìn lên.
Trần Trữ Ý thuận tay tách môi Thẩm Bình, sờ răng anh.
Cái sở thích gì đây nhỉ? Thẩm Bình không hiểu, nhưng hình như Trần Trữ Ý rất thích dùng anh để giải tỏa áp lực, tất nhiên anh vẫn giữ thái độ dung túng cho hành vi này.
Trần Trữ Ý sa sầm nét mặt, nhưng vẫn có thể trao đổi với đối phương bằng giọng nói ôn hòa.
Người đầu kia có vẻ rất nóng nảy: “Anh không gọi lại?!”
“Bây giờ là nửa đêm.” Trần Trữ Ý nhắc nhở cậu ta, “Tôi cũng cần phải ngủ, hơn nữa tôi nhớ mình đã nói sẽ chủ động liên hệ với cậu.”
“Nhưng anh vẫn không gọi lại cho tôi!” Người kia gào lên.
Trần Trữ Ý thở dài: “Thứ nhất, tôi không thể xác định được việc cậu nói là thật hay giả chỉ trong một ngày, thứ hai, cậu biết bây giờ là lúc nào không?”
Bên kia im lặng một lúc, khi Trần Trữ Ý tưởng đối phương sẽ không đáp thì cậu bé kia yếu ớt hỏi: “Là 10 giờ tối? Lúc này có gì đặc biệt à?”
Thẩm Bình phì cười, sau đó vừa ôm bụng vừa dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tang-trang-thinh-tranh-ra-tu-an-qua-dang-bien-cmn-di/1136093/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.