Cậu bé đã gọi cho Trần Trữ Ý liên hệ lại lần nữa vào buổi tối. Khi ấy, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đang tiến hành một hạng mục vận động nào đó, vậy nên lúc chuông điện thoại reo, mặt cả hai người đều đen lại. “A lô?” Trần Trữ Ý nhận cuộc gọi, giọng điệu khá bình tĩnh. Thế nhưng sắc mặt Trần Trữ Ý lại rất xấu. Thẩm Bình vốn đang nằm sấp trên đùi Trần Trữ Ý, thấy có điện thoại thì lật người nằm ngửa ra, ngẩng đầu nhìn lên. Trần Trữ Ý thuận tay tách môi Thẩm Bình, sờ răng anh. Cái sở thích gì đây nhỉ? Thẩm Bình không hiểu, nhưng hình như Trần Trữ Ý rất thích dùng anh để giải tỏa áp lực, tất nhiên anh vẫn giữ thái độ dung túng cho hành vi này. Trần Trữ Ý sa sầm nét mặt, nhưng vẫn có thể trao đổi với đối phương bằng giọng nói ôn hòa. Người đầu kia có vẻ rất nóng nảy: “Anh không gọi lại?!” “Bây giờ là nửa đêm.” Trần Trữ Ý nhắc nhở cậu ta, “Tôi cũng cần phải ngủ, hơn nữa tôi nhớ mình đã nói sẽ chủ động liên hệ với cậu.” “Nhưng anh vẫn không gọi lại cho tôi!” Người kia gào lên. Trần Trữ Ý thở dài: “Thứ nhất, tôi không thể xác định được việc cậu nói là thật hay giả chỉ trong một ngày, thứ hai, cậu biết bây giờ là lúc nào không?” Bên kia im lặng một lúc, khi Trần Trữ Ý tưởng đối phương sẽ không đáp thì cậu bé kia yếu ớt hỏi: “Là 10 giờ tối? Lúc này có gì đặc biệt à?” Thẩm Bình phì cười, sau đó vừa ôm bụng vừa dán vào Trần Trữ Ý mà vui một mình. Người ở đầu kia nghe thây âm thanh thì lập tức cảnh giác: “Ai đó?” “Người yêu tôi.” Trần Trữ Ý chậm rãi đáp, “Cậu đã dám tìm đến thì chắc chắn phải nghiên cứu về tôi rồi đúng không. Chắc cũng biết tôi không độc thân nhỉ.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì ngừng lại một lát, sau đó bổ sung: “Đàn ông trưởng thành cũng có cuộc sống về đêm.” Bên kia lại im lặng thật lâu, nếu không có tiếng xe chạy và còi xe thỉnh thoảng vọng lại, Trần Trữ Ý còn tưởng cậu nhóc kia đã cúp điện thoại rồi. “Nếu cậu có người yêu, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng của tôi hiện giờ.” Trần Trữ Ý nhấn mạnh từng chữ, “Tôi bị cắt ngang rồi.” “Ồ, à, xin lỗi.” Cậu nhóc kia thật sự không biết nên nói gì thêm, chỉ biết hoảng hốt cúp máy. Trần Trữ Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó thở dài sườn sượt. “Ha ha ha ha, cậu phải hiểu cho người ta không sinh hoạt về đêm chứ, úi cha!” Thẩm Bình chưa nói hết thì đã bị Trần Trữ Ý lật người lại. Trần Trữ Ý ôm lấy thắt lưng Thẩm Bình, lót một cái gối xuống bên dưới. Vừa được nhấc lên rồi đặt xuống trong tích tắc, Thẩm Bình hỏi: “Hình như… thể lực của cậu không bình thường lắm?” Trần Trữ Ý đã không tập thể thao từ lâu lắm rồi, thế mà vẫn có thể thoắt một cái đã ôm mình lên? “Tạm được, cậu không nặng lắm.” Trần Trữ Ý không cảm thấy có vấn đề. Thẩm Bình bây giờ chắc chắn mạnh hơn Trần Trữ Ý, nhưng số liệu ban đầu của hai người thật ra vẫn khác biệt. Vào thời cấp 3, nếu đánh nhau thì đảm bảo Thẩm Bình không có khả năng thắng anh. Tóm lại, Trần Trữ Ý nâng Thẩm Bình lên là không thành vấn đề. Không để Thẩm Bình hỏi tiếp, tay Trần Trữ Ý đã đặt lên lưng anh: “Bắt đầu thôi, lát nữa Lili lại tông cửa đấy.” Nếu hai người muốn làm gì vào buổi tối, chắc chắn sẽ phải nhốt Lili ở ngoài, dù nó chỉ là một con heo, nhưng mỗi khi tiến hành hoạt động này mà có một vật sống ở bên cạnh thì cứ khó chịu thế nào. Nhất là khi Lili là con gái, vậy thì càng kỳ quặc hơn. Thế nên Lili chỉ có thể loanh quanh trước cửa, chờ mọi việc kết thúc rồi cửa mở, mà khi đó thì Thẩm Bình đã ngủ rồi. Lili đi một vòng quanh phòng, kiểm tra xem địa bàn của mình có nhiều thêm hơn ít đi thứ gì không. Sau cùng, nó lượn đến bên giường, nhìn Thẩm Bình đang ngủ, kêu ụt ịt định gọi anh dậy, bắt anh phải tiếp đón mình. “Đi ngủ đi.” Trần Trữ Ý vươn tay đẩy vào lưng Lili. Lili chỉ có thể đi về cái ổ của mình. Nó nằm trong chăn, cảm thấy mình u buồn đến chết, bởi vì nó đang bị gia đình này cô lập. Tuy không có bằng chứng, nhưng Lili nghi ngờ Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đã lén giấu thức ăn vặt, rồi ăn vụng sau lưng nó mà không muốn chia phần. Trần Trữ Ý hiển nhiên không biết Lili đang nghĩ gì, anh bận ôm người yêu chìm vào mộng đẹp rồi. Năng lực đọc suy nghĩ của anh đúng là đang dần dần biến mất, thỉnh thoảng nó cũng xuất hiện, nhưng đa phần thời gian là không có động tĩnh. Nhưng quả thật là giấc mơ của anh đêm nào cũng kết nối với Thẩm Bình. Những giấc mơ này đã từ tay nắm tay ngọt ngào chuyển sang hình ảnh cần censored khi hai người bước vào giai đoạn yêu đương nồng cháy, nhưng điểm tốt là nằm mơ thì phong phú và đỡ tốn sức hơn hiện thực. Mỗi sáng tỉnh dậy, cả hai đều thấy tinh thần sảng khoái. Hai người thức giấc rồi lại dính với nhau trên giường một lúc mới chịu dậy đi làm. Khoảng thời gian chưa từ chức cũng như đêm cuối cùng trước khi mặt trời mọc, vì lòng ôm hy vọng nên càng trở nên khó vượt qua. Nhất là khi lát nữa họ còn phải đối phó với một đứa trẻ. “Sao thế?” Thẩm Bình phát hiện Trần Trữ Ý đang xoa thái dương, vừa xoa vừa thở dài. “Phiền quá.” Trần Trữ Ý tặc lưỡi, sau đó cằn nhắn, “Quá phiền, tôi không có sở trưởng ứng phó với trẻ con bồng bột đâu.” Ngày hôm qua anh đã ghi âm cuộc gọi với cậu bé kia, chuẩn bị hôm nay mang đi nộp cho cảnh sát. Sau đó cần nghe theo sắp xếp của họ, dù sao thì Trần Trữ Ý cũng sẽ không tiêu tốn tế bào não của mình cho việc này. Quá phiền toái, anh không thích tiếp xúc với trẻ con. Thẩm Bình thấy Trần Trữ Ý buồn bực, cũng chỉ có thể đồng cảm mà vỗ lưng anh: “Cố chịu đựng, đừng có nhăn nhó trước mặt trẻ con.” Đừng để cậu nhóc kia phát hiện ra cái gì đó rồi bị kích động. Trần Trữ Ý thở hắt ra một hơi. Thế nhưng Trần Trữ Ý đang phiền muộn lại không ngờ người mình cần ứng phó là Cao An Thời, chứ không phải cậu nhóc kia. Phía cảnh sát đang điều tra toàn diện về cậu ta, nên bảo Trần Trữ Ý kéo dài thời gian trước, thì đừng liên hệ ngay trong lúc này. Trần Trữ Ý rất vui, cảm thấy ít ra thì hôm nay cũng có thể đi qua một cách bình yên, sẽ không có sự cố gì xảy ra cả. Không ngờ, anh vừa quay đầu thì lại gặp phải Cao An Thời. Thực ra, Cao An Thời cũng rất bất ngờ. Nói một cách đơn giản thì họ lại tình cờ gặp mặt, lần này không phải là ở cửa hàng thức ăn sáng, mà là nơi ăn trưa. Trần Trữ Ý đột nhiên cảm thấy mình thật xui xẻo, lần trước đi ăn thì gặp Vệ Tư Bạch, hôm nay thì là Cao An Thời. Vốn dĩ anh định chỉ có anh và Thẩm Bình, tưởng rằng không còn Vệ Tư Bạch thì lần này không cần phải chọn một địa điểm quá sang trọng nữa. Ai ngờ, khi hai người đang vui vẻ bước vào cửa thì lại mặt đối mặt với một Cao An Thời đang hết sức ngạc nhiên. Thật ra, Trần Trữ Ý vốn định vào phòng riêng. Cao An Thời cũng đặt phòng rồi, chẳng qua là chưa kịp vào đấy thôi. Khoảnh khắc ấy, Trần Trữ Ý suýt nữa không duy trì được vẻ bình tĩnh rồi buột miệng mắng chửi. Bên cạnh Cao An Thời là một cô gái trẻ. Trần Trữ Ý vẫn nhớ lúc Cao An Thời bị heo húc thì dẫn theo bạn trai, bây giờ lại biến thành bạn gái? Lão già này đúng là loài ăn tạp. Vả lại, cháu họ của lão vừa bị bắt, thế mà lão còn có thể đưa bạn gái đi chơi? Chỉ có thể nói rằng gã đàn ông sắp 50 này quá dư thừa tinh lực. Đã gặp rồi thì phải làm sao? Cao An Thời chỉ đành cười nói do duyên phận, mời hai người cùng dùng bữa. Trần Trữ Ý và Thẩm Bình nhìn nhau, cả hai đều hiểu Cao An Thời đang nói lời khách sáo. Ắt hẳn lão bây giờ cũng chẳng muốn gặp mặt Trần Trữ Ý. Trò chơi của Thiên Trữ Tech. sắp được ra mắt, Cao An Thời gặp Trần Trữ Ý là tự làm khó mình thôi. Thế nhưng, Trần Trữ Ý nhanh chóng get được điều này trong nụ cười giả tạo của đối phương. Cao An Thời đang bực mình, lão đang đóng kịch. Đột nhiên, Trần Trữ Ý thấy tâm trạng vui vẻ hơn: “Được chứ, cùng ăn đi.” Cao An Thời: … Hai bên đều ghét nhau, nói lời khách sáo thế thôi, Trần Trữ Ý có ý gì đây? Thế mà Trần Trữ Ý còn hỏi thêm một câu: “Ông Cao mời khách chứ?” “Đương nhiên.” Cao An Thời chỉ có thể cười đáp lại. “Vậy thì chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh nhé.” Thẩm Bình tiếp lời ngay. Bọn họ cũng thấy Cao An Thời sau đó càng tức hơn, nhưng có thể làm lão không vui thì quan trọng hơn là sự bực mình của hai người. Vả lại, bên họ có hai người, còn cô bạn gái của Cao An Thời có lẽ cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Với loại người nham hiểm như Cao An Thời, dù có múa may trước mặt thì lão cũng chẳng dám lên tiếng nói gì, bởi vì lão còn cần phải duy trì cái hình tượng chết tiệt của mình. Nếu vậy thì Trần Trữ Ý và Thẩm Bình lại càng thỏa mãn. Hai người họ không có gánh nặng gì, không bao lâu nữa, game của Thiên Trữ Tech. cũng sẽ ra mắt. Game của công ty Trần Trữ Ý, sao hả, tức không? Anh quyết tâm sẽ mặt dày ở đây, cho Cao An Thời tức chơi. Chỉ cần Cao An Thời uất ức hơn là Trần Trữ Ý thấy vui rồi. Vì vậy, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình quyết định ăn ké cơm của Cao An Thời, nhưng cũng không cố tình chọn món nào quá đắt đỏ, nguyên nhân chủ yếu là cũng hiếm có thứ gì khiến lão phải chi tiền quá nhiều cả. Trần Trữ Ý thậm chí bắt đầu thấy tiếc vì sao không gặp được Cao An Thời trong nhà hàng cao cấp, mà quán ăn nào bán giá cắt cổ càng tốt. Sau cùng, bốn người ngồi cùng một bàn. Không khí khá là gượng gạo. Cô bạn gái mới của Cao An Thời cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình. Cô ta cũng biết chuyện xích mích giữa Trần Trữ Ý và Cao An Thời, vậy nên bây giờ chỉ có thể ôm tâm trạng hoảng hốt run sợ, không biết tình hình hiện tại ra sao. Nhưng dù thế nào, cô ta cũng chỉ mong chiến trường này không ảnh hưởng đến mình, thế là ngay cả âm thanh phát ra khi uống nước cũng bị đè xuống thấp nhất. Cao An Thời cười giả lả, chúc mừng sản phẩm mới của Thiên Trữ Tech. sắp ra mắt. Trần Trữ Ý cũng cười tiếp nhận, sau đó quay sang hỏi chuyện của Bách An. Bởi vì Bách An bị bắt là chuyện chỉ mới ngày hôm qua: “Cháu họ của ông không sao chứ?” “Không sao.” Khóe miệng Cao An Thời giật giật. Lão nhìn ra được mục đích của Trần Trữ Ý rồi. Tên này là trẻ con à? Cố tình chạy ra trước mặt mình giở trò khiêu khích. Dù lòng hiểu rõ, nhưng có một vài việc Cao An Thời vẫn phải thể hiện ra: “Tôi và Tiểu An cũng không thân thiết. Cậu ta là cháu họ của người vợ trước của tôi, chẳng qua là vì gần đây cha của Tiểu An có liên hệ, nên tôi mới qua lại.” Trần Trữ Ý cười, gật đầu: “Tôi biết, chắc chắn là không liên quan gì đến ông Cao rồi.” “Ừ, Tiểu Trần, cậu biết là tốt.” Cao An Thời cũng cười. Hai người ngồi đối diện với nhau, đều cười hết sức giả tạo, vờ như thật sự thân thiết lắm vậy. Trần Trữ Ý không cố ý tỏ ra quái gở làm gì. Anh chỉ đang tán gẫu những chuyện đơn giản, hỏi về công ty, khen ngợi Cao An Thời, cứ như lão chính là người đi trước để học hỏi. Tuy rằng kẻ này cũng ngáng chân anh không ít lần khi anh vừa lập nghiệp. Sau cùng, Trần Trữ Ý thậm chí còn hỏi Cao An Thời vì sao bạn trai bé nhỏ ngày hôm qua lại biến thành bạn gái hôm nay rồi, tiếp đến khen Cao An Thời già mà còn khỏe mạnh thế. Cao An Thời cảm thấy Trần Trữ Ý thật kỳ lạ. Lạ ở đâu thì lão không nói rõ được, nhưng tóm lại là Trần Trữ Ý có vẻ thả lỏng hơn rất nhiều. Vì cho rằng game của mình ra mắt thì có thể đè chết “tiền bối” à? Không, chẳng giống, tuy Trần Trữ Ý luôn không ưa lão, nhưng cũng chưa nhắc đến trò chơi của mình. “Tiểu Trần, hôm nay cậu rất vui à?” Cao An Thời hỏi. “Ngày nào tôi cũng vui cả.” Trần Trữ Ý cười đáp, “Ông Cao chắc cũng hiểu mà, dù gì ông cũng phải hiểu chuyện yêu đương hơn tôi chứ.” Thẩm Bình thấy Trần Trữ Ý chọc ngoáy Cao An Thời, phát hiện mình không hề có cơ hội xen vào thì liền mặc kệ người kia phát huy. Trần Trữ Ý vui là được. Sắp từ chức rồi, Trần Trữ Ý chuẩn bị giải phóng bản thân hoàn toàn, nhân lúc Cao An Thời chưa bị bắt vào nhà tù, chọc giận lão cho sướng trước đã. Nếu chờ đến khi Cao An Thời bị bắt thì làm gì còn cơ hội. Lão già này phạm quá nhiều tội, lão còn thật sự đã hại chết người người, nếu bị điều tra ra, có khi phải tử hình, mà còn phải là loại chết sớm mới được. Cao An Thời cười, lắc đầu: “Tôi chưa từng yêu đương.” Khi không còn theo đuổi hôn nhân nữa, quan hệ giữa lão và người tình đều chỉ vì lợi ích đôi bên, bọn họ nhắm vào tiền tài địa vị của lão, còn lão cần cơ thể của họ. Nếu nói về tình yêu nghiêm túc thì hẳn phải nhắc đến người vợ đầu tiên của lão, nhưng cũng không hoàn toàn là yêu. Vì bản tính của Cao An Thời là không phân tán chú ý của mình vì những việc không đâu vào đâu, nên khi ấy người duy trì quan hệ là vợ trước của lão. Lão không phải con người của gia đình. Bản thân lão cũng hiểu rõ, đồng thời, lão cho rằng Trần Trữ Ý cũng nên hiểu như vậy, vì họ là cùng một loại người. Bạn bè và người yêu là hai phạm trù khác nhau. Bây giờ Trần Trữ Ý và Thẩm Bình từ bạn thân biến thành người yêu, hợp nhau là vì họ đã từng làm bạn. Nhưng yêu cầu khi là bạn và khi là người yêu lại khác nhau. Lâu dần, Trần Trữ Ý sẽ không thể chấp nhận việc đối phương can dự vào cuộc sống của mình, càng không quen với tiếp xúc thân mật của cơ thể. Hạnh phúc chỉ là niềm vui thoáng chốc mà thôi. Nếu Thẩm Bình biết Cao An Thời đang nghĩ gì, chắc chắn anh sẽ phản bác. Cái gì mà Trần Trữ Ý sẽ không chấp nhận việc anh tham gia vào cuộc sống của mình chứ? Trần Trữ Ý suýt nữa biến anh thành đồ chơi giải tỏa áp lực rồi. Thẩm Bình nghi ngờ phải chăng Trần Trữ Ý mắc chứng khát khao da thịt. Sau khi phát sinh quan hệ, chỉ cần có cơ hội là tay Trần Trữ Ý sẽ dán trên người Thẩm Bình. Trước kia, Thẩm Bình tưởng Trần Trữ Ý là loại hình kìm nén, dù hai người có quan hệ thì anh cũng phải là người chủ động. Nào ngờ, Trần Trữ Ý không cho anh cơ hội chủ động lần nào. Ầy. “Tiểu Thẩm, cậu đang cười gì thế?” Cao An Thời đột nhiên quay sang Thẩm Bình. “Không có gì.” Thẩm Bình lập tức ngừng cười, “Tôi chỉ cảm thấy nếu có cơ hội thì nên trải nghiệm, yêu một vài lần gì đó. Ông cũng sắp 50 rồi còn gì, nửa đời người trôi qua rồi đấy, biết đâu chừng sau này chết đi lại thấy tiếc nuối.” Cao An Thời sầm mặt. Vừa rồi Thẩm Bình cứ yên tĩnh ngồi đó, Cao An Thời suýt nữa đã quên mất tính cách của anh tùy tiện và vô lý đến độ nào. ~*~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]