Đầu mối về Vệ Tư Bạch rất dễ điều tra.
Trần Trữ Ý nhanh chóng tìm được blog của em họ Vệ Tư Bạch, trong số đó, có một người chỉ đăng khoảng bảy bài viết.
“Tôi không hiểu thật đấy, vì sao có những người vẫn còn đủ dũng cảm để mặt dày sống trên đời này nhỉ.” Thẩm Bình đọc xong phần này thì nhanh chóng nhìn sang Trần Trữ Ý.
Hôm nay, Trần Trữ Ý xin nghỉ phép, nguyên nhân là vì Thẩm Bình ép buộc, bây giờ anh đang co người ngồi trên sô pha xem máy tính,
Nghe Thẩm Bình nói xong, Trần Trữ Ý mới ngẩng lên: “Thời gian nào?”
“Ngày 25 tháng 7 năm ngoái.” Thẩm Bình kéo xuống dưới, “Những bài trước đây cũng thường đăng vào thời gian này, mỗi năm một bài.” Xem ra người viết vẫn còn mang lòng oán hận rất nặng nề.
Bỏ qua những bài chia sẻ rút thăm trúng thưởng, tìm đến bài đầu tiên, Thẩm Bình đọc xong thì sững người. Đó là một bài viết dài hơn ngàn chữ, sự oán hận bắt đầu từ câu đầu tiên “đồ ngu xuẩn”, càng về sau càng nghiêm trọng. Đây cũng là bài blog có bình luận nhiều nhất.
“Cái này này.” Thẩm Bình nhào về phía Trần Trữ Ý.
Trần Trữ Ý nhanh chóng nhấc máy tính của mình lên.
Thẩm Bình lao thẳng vào ngực Trần Trữ Ý, nhưng cũng may là còn biết dùng cẳng tay đỡ mình, chưa đến nỗi đè chết anh. Mặc dù thời còn đi học, năng lực vận động của Trần Trữ Ý cao hơn Thẩm Bình, nhưng sau thời gian đi làm lâu ngày cộng thêm một trận bệnh nặng, anh đã biến thành một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tang-trang-thinh-tranh-ra-tu-an-qua-dang-bien-cmn-di/1136075/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.