Chương trước
Chương sau
Diệp Phong vẫn luôn là một người anh trai tốt. Hẳn là như vậy bởi vì chưa một lúc nào anh ngừng lo lắng cho Diệp Châu. Ngày trước vốn dĩ anh chưa từng nghĩ đến mọi thứ lại xảy đến theo hướng tồi tệ như thế này. Cho dù có nghĩ về bất cứ điều gì đi chăng nữa anh cũng chưa một lần nghĩ tới chuyện Diệp Châu mắc chứng trầm cảm.

Bác sĩ nói Diệp Châu bị rối loạn lưỡng cực do nhiều yếu tố xung quanh tác động. Hắn vẫn chưa nguyện ý trò chuyện với bác sĩ một cách tích cực thay vào đó là những biểu hiện lo âu và mất cân bằng về cảm xúc ma họ nhận thấy ở mỗi lần hắn đến điều trị. Nhưng họ có nhấn mạnh rằng rất có thể áp lực từ những mối quan hệ đã khiến hắn trờ nên như vậy.

Diệp Phong không ép Diệp Châu nói quá nhiều mà chỉ lẳng lặng làm những việc mà anh nghĩ là anh có thể làm. Anh nhìn hắn thở dài sau đó từ từ tiến đến ngăn kéo tủ đầu giường của hắn mở ra. Ở bên trong tất thảy đều là thuốc an thần. Còn có thuốc ổn định khí sắc, thuốc chống loạn thần và thuốc chống trầm cảm. Anh cũng không cách nào có thể hỏi hắn được rốt cuộc hắn đã sử dụng những loại thuốc này bao lâu. Bất cứ là ai hắn cũng không nguyện ý trả lời những điều liên quan đến nó.

"Không ổn đúng không? Có gì hãy nói với anh đi, anh sẵn sàng lắng ngay mày nói."

"Em không có gì để nói đâu, em không muốn nói chuyện. Anh đi làm về mệt rồi thì về phòng nghỉ đi, đừng tốn thời gian với một đứa như em làm gì."

Diệp Phong đưa mắt xuống nhìn đôi bàn tay Diệp Châu đã bắt đầu có vài vết tích mới thì không khỏi ruột gan nóng nảy. Anh đã nghe qua bác sĩ nói về triệu chứng tự làm tổn thương mình của hắn cho nên không cách nào đứng yên được mà nói.

"Đứa như mày là như thế nào? Người ta chỉ nói có mấy câu thì liền để trong lòng như vậy là sao? Sao không chứng minh cho họ thấy là mình đang làm rất tốt? Mọi cố gắng của mình sao không chịu cho họ nhìn thấy mà cứ mãi ôm một đống tự ti trong lòng để bây giờ thành ra cái dạng này?"

Diệp Châu ngồi dựa vào thành giường, hắn cố gắng nhắm chặt mắt mình lại để nén xuống cái cảm xúc muốn tự hành hạ bản thân trước mặt người khác. Nghe Diệp Phong nói ra những lời này hắn bắt đầu phản ứng, hắn thở gấp, hai bàn tay cũng co lại rồi tự nghiến chặt lấy da thịt của mình. Bác sĩ nói tình trạng của hắn đang chuyển nặng và phức tạp nên họ cũng thật khó khăn trong việc điều trị. Họ nói nếu có thể thì người nhà hãy nhẹ nhàng với hắn một chút sau đó giúp hắn loại bỏ ra khỏi đầu những suy nghĩ tiêu cực.

"Diệp Châu! Chúng ta chơi trò chơi như ngày còn bé đi. Trò chơi nói thật đó, nhớ không? Anh hỏi thì mày phải trả lời thật và ngược lại, chúng ta chỉ nghe và giữ bí mật này không cho ai biết cả. Anh lớn rồi, anh cũng không phải là một kẻ thất hứa và lật lọng phải không? Nếu mày tin tưởng anh thì trả lời những câu hỏi của anh sau đó cùng nhau đồng lõa nhỉ?"

Diệp Châu giữ im lặng một lúc sau đó mới chịu mở mắt ra nhìn Diệp Phong. Lúc này nước mắt của hắn cũng chảy dọc sang hai bên thái dương, hơi thở cũng không còn gấp gáp như ban nãy nữa rồi.

"Anh hỏi trước nhé! Diệp Châu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi bảy."

"Ừm, trả lời thật này. Bây giờ thì hỏi lại anh đi, mày hỏi gì anh sẽ trả lời cái nấy, không nói dối. Muốn hỏi gì cũng được, hỏi bao nhiêu cũng được."

Diệp Châu nhìn Diệp Phong sau đó thở mạnh một lúc rồi im lặng như thực sự vẫn chưa sẵn sàng mở lòng. Hắn bây giờ càng ngày càng ít nói, một ngày nếu như không thấy hắn thì có khi còn chẳng nhận ra được dấu hiệu tồn tại của hắn nữa. Diệp Phong cũng không vội vàng, anh cũng ngồi xuống sàn nhà đối diện với Diệp Châu kiên nhẫn chở đợi hắn mở miệng nói. Sau đó cũng không phụ lòng anh, hắn cũng chịu hợp tác.

"Anh hai có tin em không?"

"Tin nhưng không hoàn toàn là tuyệt đối. Có những chuyện anh cũng phải suy nghĩ và đợi thời gian trả lời mới dám khẳng định."

"Vâng! Anh lại hỏi em đi."

Diệp Phong không bỏ lỡ cơ hội này, anh tiến đến gần Diệp Châu hơn một chút sau đó nhỏ giọng hỏi.

"Có ổn không?"

"Em không."

Phải mất một lúc lâu sau đó Diệp Châu mới lại lên tiếng để tiếp tục trò chơi nói thật giữa hai anh em. Cũng may là Diệp Phong vẫn còn nhẫn nại chờ đợi, anh trai này thực sự đối với hắn rất tốt.

"Anh có ghét em không?"

"Không ghét! Tại sao anh phải ghét đứa em trai duy nhất của mình?"



"Ha...vậy...anh có nghĩ em là một đứa ăn hại và vô dụng không?"

Diệp Phong ngồi đối diện để ý đến từng cử chỉ của Diệp Châu mà mím môi kìm nén sự đau lòng đang ngày một lớn. Anh thực sự chỉ muốn mọi thứ thay đổi, Diệp Châu có thể quay lại cuộc sống trước kia thì đánh đổi bao nhiêu anh cũng có thể chấp nhận.

"Anh chưa bao giờ nghĩ mày như vậy cả. Anh đã từng nói rồi, mày là một người hoàn toàn có năng lực, không thua kém ai cả đâu. Đừng vì những lời nói nhất thời của người khác mà ghi nhớ trong lòng rồi buồn phiền. Nếu họ không thừa nhận thì hảy chứng minh cho họ thấy là được."

"Em cho họ nhìn rồi, cũng chứng minh rồi nhưng đâu có ai thèm nhìn. Em lúc trước luôn sợ họ không để ý mà mỗi ngày đều ra sức cố gắng, nhưng làm gì có ai để ý tới cố gắng của em đâu. Em không muốn làm một người vĩ đại, em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường. Em chưa từng muốn làm một người giống như ba, giống như anh. Em chưa từng muốn tranh đoạt bất cứ cái gì từ anh nhưng mà em đã sống bao nhiêu năm với cái danh ích kỉ và toan tính. Em thực sự không hiểu em đã làm sai cái gì để mọi người xem em như một kẻ đáng bị lên án vậy nữa."

Diệp Phong đang cố gắng để Diệp Châu có thể nói ra được những điều mà hắn buồn bực trong lòng, nhưng có vẻ như anh càng cố khơi ra thì chỉ càng làm hắn trở nên kích động. Đứa em trai này có lẽ cần phải có rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi được những góc tối mà bấy lâu nay hắn trốn vào. Anh không đáp lại những lời mà hắn nói bởi vì anh thưc sự không có câu trả lời khiến cho hắn cảm thấy tốt hơn được. Ngay lúc này anh chỉ có thể từ từ tiến lại gần hắn rồi bất chợt đem bàn tay đã lấm tấm máu lên nhìn chăm chú rồi giả vờ hỏi.

"Làm sao đây?"

Diệp Châu vội vàng rụt tay mình lại đem giấu ra sau lưng, nhất quyết không trả lời. Diệp Phong bởi vì biết sự tình cho nên đối với hắn có thêm vài phần nhẫn nhịn không hề nhỏ. Nếu là lúc trước thì anh đã chửi cho hắn một trận ra trò rồi nhưng bây giờ thì khác. Anh thậm chí còn mong hắn có thể kiên nhẫn đối diện với anh lâu thêm một chút.

"Sao không trả lời?"

Diệp Châu vẫn nhất quyết im lặng, hai tay vẫn để phía sau lưng che giấu đến kỹ càng. Diệp Phong càng nhìn thì lại càng không kìm được mà muốn bật khóc, có điều anh sợ điều đó vô tình sẽ khiến Diệp Châu nghĩ hắn đang bị thương hại. Anh thực sự không biết phải làm sao để giúp em mình thoải mái hơn một chút cho nên đành bất lực mà ngồi xuống sàn thở dài.

"Hai hôm nữa nhà họ Tô sẽ đến đây có biết chưa?"

"Em biết..."

"Vậy tính thế nào?"

Diệp Châu nhìn chằm chằm vào Diệp Phong sau đó lại lặng lẽ mà cúi đầu trả lời.

"Chẳng thế nào cả, em không muốn kết hôn."

"Nhưng ba sẽ không cho phép, ông ấy nhất định muốn mày phải kết hôn với Tô Duệ."

Diệp Châu im lặng một lúc lâu cũng không thấy đáp lời, cả căn phòng rơi vào im lặng không ai nói thêm bất cứ điều gì. Diệp Phong từ nãy tới giờ vẫn luôn nhường cho hắn nói, bất kể là điều gì chỉ cần là hắn chịu nói ra cũng đã rất tốt rồi. Thế rồi giữa muôn vàn câu hỏi hắn lại lực chọn hỏi lại câu hỏi mà có lẽ hắn cần đáp án từ mọi người nhất.

"Anh hai! Anh có tin em không?"

Diệp Phong nhìn vào gương mặt có chút nhợt nhạt của Diệp Châu thì khẽ cười. Mặc dù hắn đã lớn đến thế này rồi cũng không có gì khác biệt, anh vẫn muốn mình là người anh lớn muốn nuông chiều đứa em trai nhỏ của mình

"Chuyện gì?"

"Chuyện của em với Tô Duệ."

"Vậy mày muốn anh tin mày à?"

"Muốn! Vì chẳng ai chịu tin em cả, Anh Anh cũng không tin em."

Diệp Phong nới lỏng chiếc cravat trên cổ mình sau đó từ trong chiếc cặp da lấy ra một chai rượu nhìn Diệp Châu cười. Trông vẻ mặt của anh lúc này rất giống học sinh cá biệt rủ rê bạn tốt đồng lõa.

"Muốn uống không? Anh sống trong khuôn khổ từ bé cho nên đôi lúc cũng muốn làm loạn hết cả lên đấy. Khổ nỗi bây giờ đã qua ba mươi rồi, làm loạn như trẻ con thì có chút mất mặt nhỉ."

"Anh hai..."

"Này! Cầm lấy uống luôn khỏi cần lấy ly, đứa nào uống hết trước thì thắng."

Diệp Châu nhìn chai rượu trên tay Diệp Phong mà lắc lắc đầu từ chối.

"Em không uống mấy thứ này."

"Đừng nói dối, chẳng phải mày từng rủ Anh Anh uống đến say xỉn hay sao?"

"Cái đó..."

"Không nói nhiều nữa, uống đi. Anh với mày uống, không xỉn thì không dừng. Cha mẹ có cản thì cũng không dừng, xỉn thì thôi."

Diệp Châu cầm lấy chai rượu trên tay Diệp Phong mở nắp uống thử một ngụm. Đúng là hắn không giỏi uống rượu, cũng rất ít khi nào đụng đến. chuyện lần kia rủ rê Phí Anh uống là vì hắn nghĩ rượu có thể giúp cậu quên đi chuyện buồn. Nghĩ tới đây hắn lại bất giác nhìn Diệp Phong, trong lòng có một chút gì đó an ủi không thể nói rõ thành lời. Anh trai hắn có lẽ cũng giống như hắn nghĩ rằng rượu có thể làm cho nỗi buồn của ai đó tạm quên đi.

"Nếu như em cả đời này đều chỉ có thể là một đứa kém cỏi vô tích sự thì anh có ghét em không?"



Diệp Phong vì lời Diệp Châu nói mà nhói lòng, bàn tay cầm chai rượu cũng muốn run lên. Nhưng bởi vì anh đã qua cái thời bồng bột của tuổi trẻ cho nên rất biết cách che giấu biểu cảm yếu đuối của mình. Anh nhìn hắn vẻ mặt thực sự rất nghiêm túc mà nói.

"Sao lại phải ghét? Mày đã hỏi anh rất nhiều lần, anh cũng đã trả lời rất nhiều lần. Lẽ nào trong lòng không tự tin để nhận những điều tích cực như vậy sao?"

Diệp Châu nghe xong câu trả lời này thì nhắm mắt uống thêm một ngụm nữa. Chẳng qua bao lâu thì mặt mũi cũng đỏ hết cả lên mà bắt đầu nói lung tung.

"Ba ghét em, mẹ cũng thế, họ chưa từng thương em. Lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em tiền là được, nhưng mà em không muốn có nhiều tiền. Em chỉ muốn được như Phí Dĩnh, em muốn ra ngước ngoài học nhưng ba không cho em đi. Ông ấy nói em chỉ cần học ở trong nước là được rồi. Ba nói đứa kém cỏi như em không thể nào học đòi theo anh được. Ba nói em sau này chỉ cần phụ giúp anh là được vì em cái gì cũng không tốt, cái gì cũng làm không xong. Năm đó là em muốn đi cùng Phí Dĩnh, em không có kém cỏi. Em đã cố gắng rất nhiều nhưng mà cố gắng bao nhiêu cũng không đủ. Em thực sự chưa từng nghĩ sẽ lười biếng rồi đào già tài của cha mẹ lên để tiêu xài. Nhưng mà tại sao ba cứ luôn nói với em rằng em đừng tham lam. Sao cứ phải nói rằng dù có chết cũng không cho em thừa kế một xu. Mười mấy năm qua mỗi ngày em đều phải nghe những lời đó, em thực sự rất muốn được chết đi."

Diệp Châu nhớ lại từng câu chuyện đã qua một cách lộn xộn. Hắn vừa nói vừa khóc giống như đây là lần đầu tiên trong đời được kể ra hết thảy mọi thứ vậy. Hắn bây giờ căn bản chỉ còn sót lại chưa được phân nửa ý thức, mà đây cũng là lúc để Diệp Phong nghe được hết những gì mà hắn giữ trong lòng.

Diệp Phong nhìn Diệp Châu mà nước mắt lặng lẽ rơi xuống không một tiếng động. Anh không muốn cắt ngang cậu chuyện mà hắn kể, chỉ sợ hắn lại một lần nữa ôm hết tâm sự không chịu giải bày. Chai rượu trên tay Diệp Châu sớm đã vơi đi phân nửa, hắn cảm thấy trong người bứt rứt không yên nhưng lại rất cảnh giác mà hỏi.

"Anh sẽ không nói lại cho ba biết đúng không? Anh không được nói lại đâu vì ông ấy sẽ không hiểu em muốn nói gì. Nếu mà anh nói, ba sẽ lại tìm em tính sổ. Ông ấy nhất định sẽ nghĩ em đua đòi rồi lại đánh em."

"Anh không nói đâu, mày cứ nói hết với anh đi."

Diệp Châu ngửa cổ uống thêm một hớp dài nữa sau đó thì bắt đầu luyên thuyên về những chuyện lúc còn bé có khi chẳng ai còn nhớ nữa.

"Cái lần đó, lần mà bình hoa cổ của ba bị bể đó. Thực sự không phải em làm, em không có làm bể nó."

"Ừ...mày không làm bể, anh biết mà."

Nói đến đây Diệp Châu đột nhiên lại khóc nức nở mà nói.

"Là Anh Anh làm...làm bể, em ấy với tay lên đòi lấy cái bông hoa bằng đá kia nên mới xô bể nó..."

"Vậy sao lúc đó mày không nói cho ba biết là Anh Anh làm bể? Sao lúc ba lấy roi da đánh mày lại im lặng không chịu nói?"

Diệp Châu nấc lên từng tiếng nấc nghẹn rồi nằm xuống sàn co lại thành một đoàn mà đáp lời.

"Em sợ Anh Anh bị đánh."

Nói xong thì Diệp Châu khóc lớn không khác gì một đứa con nít. Năm đó hắn sợ Phí Anh bị đánh cho nên mới im lặng không nói. Đó cũng là lần đầu tiên hắn nếm qua mùi vị chiếc roi da kia mà nằm liệt giường hẳn một tuần lễ mới dậy được. Ngày đó hắn nằm trên giường toàn thân đau nhức nhưng cũng chỉ có thể um lặng chịu đựng. Bởi vì ngày đó hắn cảm nhận được ba của hắn dường như đã ghét hắn rồi.

Diệp Phong biết rõ tình cảm của Diệp Châu dành cho Phí Anh chắn chắn không phát sinh từ khi còn nhỏ. Ngày còn nhỏ hai người thực sự là không hề ưa thích nhau như ngoài mặt. Đã nhiều lần anh chứng kiến hai người cãi nhau đến mức suýt thì đánh nhưng lại không muốn lớn chuyện nên không nói với người lớn. Diệp Châu cũng đã từng rất yêu thích Tô Duệ, thậm chí ngày đó hắn còn từng bày tỏ mong muốn sẽ được kệt hôn khi tốt nghiệp đại học. Sau cùng hắn lại chọn Phí Anh là người cùng sống chết, anh không biết làm thế nào mà từ hai thái cực đối lập như vậy lại có ngày sống chết không chịu rời xa nhau như thế.

"Sao lại sợ nó bị đánh?"

Diệp Châu vẫn còn khóc, ý thức đã dần dần mơ hồ không kiểm soát được. Hắn nằm ở đó hai mắt nhắm chặt mà thều thào trả lời Diệp Phong.

"Vì ba nói Anh Anh là em nhỏ cho nên không ai được đánh. Em sợ ba quên mất sẽ đánh đòn em ấy, cái roi đó đánh đau lắm anh, nó nhức ở đây này..."

Diệp Châu vừa nói vừa vén áo lên chỉ vào vết thương bên mạn sườn. Quả thực là chiếc roi da đó rất đáng sợ, một lần quất vào người là nghe ra tiếng vun vút sắc lẹm. Diệp Phong chưa bao giờ phạm lỗi đến mức bị đánh bằng chiếc roi da đó nhưng vài lấn thấy Diệp Châu bị đánh anh cũng không dám liều mạng làm trái ý cha mẹ mình. Điều duy nhất mà anh có thể làm đó là phải trờ nên bản lĩnh và có tiếng nói trong nhà. Chỉ có như thế thì sau này anh mới có thể dng2 tiếng nói của mình để bảo vệ cho Diệp Châu khỏi những trận đòn sống chết của ba Lý.

"Anh ơi! Em cũng chưa từng đánh Anh Anh. Em luôn nghe lời mà, em không có hỗn láo vậy mà sao ba mẹ lại ghét em?"

"Diệp Châu! Ba mẹ không có ghét mày, không ghét đâu."

Diệp Châu hai mắt lim dim muốn ngủ rồi nhưng trong cơn say hắn còn không quên nhắc cho bản thân mình nhớ là hắn yêu người kia nhiều như thế nào.

"Anh Anh! Sao em không tin anh? Đừng giận anh nữa..."

Sau một khoảng thời gian vật lộn với Diệp Châu thì Diệp Phong cũng thấy lòng mình nặng nề không ít. Anh từ đầu tới cuối căn bản không có bị men rượu không chế như hắn. Là một doanh nhân đương nhiên tửu lượng phải thật tốt mới được. Anh tiến tới chỗ Diệp Châu rồi xốc hắn nằm lên giường. Hắn có thể say xỉn thế này cũng tốt, tự cho mình một giấc ngủ thoải mái rồi ngày mai tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Diệp Phong cũng không dám ở trước mặt Diệp Châu mà nói mấy lời hoa mỹ sến sẩm. Đa số toàn là đợi lúc hắn đã ngủ say mới có thể nói được thành lời hoàn chỉnh. Bây giờ cũng vậy, anh thương hắn lắm nhưng mà không thể nào trực tiếp nói ra miệng được. Sau này nếu phải dùng cách đó để chữa lành tâm bệnh cho hắn thì có khi anh cũng sẽ học cách thổ lộ sự yêu thương của mình qua lời nói.

"Ngốc quá! Sao lại nghĩ mọi người ghét mình như thế? Một đứa trẻ tốt như thế này làm sao ai nỡ làm như vậy chứ. Xin lỗi vì đã không quan tâm tới em, bây giờ anh hai bù đắp lại cho em những thứ mà em không có liệu có còn kịp không? Em muốn hạnh phúc thì anh sẽ giúp cho em hạnh phúc, đừng tuyệt vọng."

Diệp Phong nói xong thì khẽ vuốt lấy mái tóc đã có chút dài của Diệp Châu. Anh nhìn hắn một lúc lâu sau đó mới can đảm nghiêng đầu hôn lên trán hắn một cái như muốn hắn có thể giành lại cuộc sống mà hắn mong muốn.

"Diệp Châu! Em trai anh là một người rất tài giỏi, chỉ là yêu người mà mình muốn yêu thôi mà, sao lại là vấn đề lớn chứ."

Thu xếp cho Diệp Châu xong thì Diệp Phong tìm đến thư phòng của ba Lý nói chuyện. Cho dù thế nào thì anh cũng là người có quyền lực đứng thứ hai trong nhà họ Lý. Xét về vai vế thì anh là con trưởng hoàn toàn có đủ khả năng có thể nói chuyện với người cha khó tính và nặng nề tư tưởng của mình. Còn xét về công việc thì không phải nói, anh hoàn toàn có thể dùng những thông tin mình điều tra được về nhà họ Tô để ngăn cản quyết định của cha mẹ mình đang áp đặt lên người Diệp Châu.

"Diệp Phong! Con có chuyện gì muốn nói với ba sao?"



Diệp Phong lễ phép kéo ghế ngồi nghiêm chỉnh trước mặt ba mình nói chuyện phải trái một phen.

"Con muốn cùng ba nói chuyện của Diệp Châu."

Ba Lý đang xem tài liệu, nghe Diệp Phong nói vậy thì dừng lại mà đưa ánh mắt dò xét nhìn anh.

"Nó thì có cái chuyện gì để mà nói? Chẳng ra làm sao cả."

Diệp Phong hít một hơi thật sâu sau đó hướng ba mình hỏi qua.

"Tại sao ba nhất định bắt nó phải kết hôn với Tô Duệ?"

"Còn hỏi làm sao hả? Nó ăn nằm với con gái nhà người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm."

Diệp Phong nghe tới đây thì trong lòng có chút bực bội. Hai bàn tay anh không yên mà nắm lấy hai gối quần mình tự áp chế nóng nảy.

"Vậy tại sao Tô Duệ ở nhà chúng ta chừng ấy thời gian con không thấy ai phản ứng gì? Con đã nói qua rồi, con vốn không hài lòng với cách con bé nó ở trong nhà chúng ta. Nhà họ Tô mặt mũi để đâu mà để con gái họ tới nhà người khác ở như vậy chứ. Cái gì cũng đổ lỗi cho Diệp Châu, con cảm thấy quá vô lý rồi."

"Vô lý chỗ nào? Hai nhà chúng ta đã có giao ước rồi. Chuyện con bé nó về nhà chúng ta ở thì có cái gì vô lý? Con cũng đừng có nghe em con than khổ rồi tới đây hạch sách ba."

Đây là lần đầu tiên Diệp Phong nghe nói giữa hai nhà có giao ước. Tô Duệ và Diệp Châu chia tay nhau mấy năm trời, có khi đến cả chục năm rồi mà bây giờ động tới là có giao ước. Diệp Phong nghe qua lời này còn cảm thấy không tiêu hóa nổi.

"Là giao ước gì? Giao ước gì mà con thân là anh của nó mà bây giờ con mới được biết? Bản thân nó còn không biết thì ba nói giao ước nghĩa là cái gì? Vậy lúc trước ba mẹ bảo con đem Tô Duệ cùng về là cố ý muốn ép Diệp Châu có phải không? Liệu ba có biết nhà họ Tô đáng gánh một khoản nợ lớn không? Sao ba khôn nghĩ đến chuyện họ muốn lợi dụng em con để tính kế vực lại?"

Ba Lý nghe Diệp Phong nói vậy thì đem sấp tài liệu đập mạnh xuống bàn mà quát.

"Mày đang hạch sách ai đây? Cái gì gọi là ép nó? Đó gọi là trách nhiệm, là trách nhiệm mà nó phải làm mày có hiểu không? Một thằng vô dụng, suốt ngày chỉ biết nghĩ đến những chuyện hoang đường. Có thấy nó đang làm gì không? Nó ăn nằm với Anh Anh rồi về đây muốn chúng ta phải chấp nhận mối quan hệ bệnh hoạn đó. Mày không thấy nó đáng trách hay sao mà còn bênh vực? Anh em chúng mày không biết bảo ban nhau rồi bây giờ còn muốn đến đây giúp nó đòi công đạo à?"

Diệp Phong càng nghe ba mình nói thì càng cảm thấy tức giận thay cho Diệp Châu, lời nói cũng vì vậy mà có phần to tiếng.

"Trách nhiệm? Ý ba là sao? Việc nó phải kết hôn với Tô Duệ sớm đã là trách nhiệm của nó chứ không phải là vì chuyện mới xảy ra phải không? Ba nói cho con biết rốt cuộc vì cái gì mà nhất định phải bắt nó làm thế? Ba có nhìn thấy bây giờ nó thành ra cái dạng gì hay chưa?"

Vì những lời này mà ba Lý vung tay đánh một cái thật mạnh vào bên mặt của Diệp Phong. Đây cũng là một rong những lần rất hiếm hoi mà anh bị ông khiển trách một cách nặng nề như vậy.

"Hỗn láo! Mày đừng nghĩ bây giờ mày nắm được chút quyền điều hành rồi thì muốn nói cái gì cũng được. Nó thành ra cái dạng này đều là do một tay đứa con quý hóa nhà họ Phí tạo ra cả đấy. Mày không chịu mở mắt ra mà nhìn còn ở đó lớn tiếng với ông già này phải không?"

"Đó là tình cảm của hai đứa nó làm sao có thể áp đặt được? Ba mẹ sinh nó ra mà đã có khi nào nhìn xem nó cần cái gì chưa? Hiện tại nó đang gặp vấn đề gì ba mẹ có biết không? Nếu hôm nay ba không nói cho con biết lý do vì sao ngay từ đầu hai người tính toán cho Tô Duệ về nhà chúng ta thì con sẽ không để yên cho nhà họ đâu. Cho dù con không còn cái gì trong tay con cũng không để người khác tính toán lên đầu em con được. Ba không thấy là nó quá thiệt thòi hay sao? Nó sắp chết rồi đấy, nó sẽ chết đó ba."

Ba Lý tức giận ngồi lại xuống ghế sau đó đêm một sấp tài liệu trong tay mình ném trước mặt Diệp Phong mà nói.

"Đó là cách duy nhất để nhà chúng ta thâu tóm được Tô Thị. Nhà họ Tô là đối tác cung ứng của chúng ta, nhằm lúc nhà chúng ta xảy ra một chút bất trắc nhỏ liền cao tay nâng giá đầu vào. Vừa hay nhà bọn họ lại đầu tư thất bại ở lĩnh bực khác cho nên đây là thời cơ để chúng ta đem Tô Thị trở thành công ty dưới quyền. Diệp Châu nó là con trai, sau này cũng phải lập gia đình. Cái cơ ngơi này nó cũng phải có trách nhiệm, cứ coi như đó là trách nhiệm của nó đi. Tô Duệ cũng không phải người ngoài, hai đứa nó chẳng phải cũng đã từng yêu nhau sống chết đó sao. Ba nói cho mày hiểu, ba thừa biết nhà họ gánh khoản nợ lớn cho nên nhân cơ hội này mà tiến hành thu mua và sáp nhập công ty. Ba là đang tính toán tương lai cho nó mà nó còn ở đó làm mình làm mẩy à? Đến bao giờ nó mới bớt ngu và ngừng ăn hại đây chứ. Nó thích hưởng thụ thì ba đã tính cho nó đường hưởng thụ tốt nhất không phải sao? Là con cái mà lúc nào cũng muốn nhảy lên đầu cha mẹ ngồi, cái thứ trời đánh."

Diệp Phong cầm sấp tài liệu trên tay trong đó có một vài thứ mà anh cùng Phí Dĩnh đã điều tra ra được, nhưng số thông tin ít ỏi mà hai người cất công tìm lại chẳng là gì so với sấp văn kiện này. Thì ra nhà họ Tô muốn hai nhà thông gia là vì muốn vực lại công ty nhờ vào số tài sản thừa hưởng của Diệp Châu ở nhà họ Lý. Còn ba anh thì dùng cuộc hôn nhân này để thành công biến Tô thị thành công ty dưới trướng của mình. Xét cho cùng dù giao dịch lần này thành hay bại thì người tổn thương nhất vẫn chỉ có Diệp Châu mà thôi.

"Rốt cuộc có ai nghĩ cho Diệp Châu một chút nào không vậy? Ba thực sự đang bán em con có phải không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.