Ừm, hình như ta vừa thiếp đi một lúc.
Trong giấc mơ ngắn ngủi ấy, ta thấy hình ảnh một tiểu cô nương nhỏ nhắn cùng một thiếu niên tuấn tú đứng trong vườn đào, thiếu niên ấy cười nói: "Gả cho ta."
Ta không kiềm chế được nét cười thoáng hiện trên gương mặt, Trường Nguyên vừa mới đánh thức ta, thông báo rằng sắp đến Tướng phủ rồi.
"Muội cũng rời đi được hơn một canh giờ rồi, bây giờ vào bằng cửa chính chỉ sợ sẽ gây chú ý." Sau đó, ta dùng ánh mắt thâm ý ngập tràn bắn về phía Trường Nguyên, trên môi còn rất nguy hiểm treo một nụ cười nhè nhẹ. "Xem ra đành nhờ Nhị hoàng tử một chút rồi."
Trường Nguyên có vẻ hiểu ý ta, cười mà như không cười. "Rất sẵn lòng."
Chàng cho xe ngựa dừng cách Tướng phủ một ngã rẽ, rồi cùng ta đi bộ một đoạn đến bên vách tường phía Tây của Tướng phủ. Đứng bên vách tường cũ kĩ cao hơn hai thước, Trường Nguyên nhìn lên một lúc. "Này, muội nói xem, hai năm rồi ta không leo, không biết có quên mất cách qua không nhỉ."
Ta chống nạnh. "Khinh công của huynh tốt như vậy, sẽ không đến mức không qua được chứ. Từ hồi mười tuổi huynh vẫn hay bay qua bay lại suốt mà."
"Ồ, là muội đang khen ta sao?" Sau đó ta còn chưa kịp phản ứng, người đã bị nhấc lên khỏi mặt đất. Chàng ôm lấy eo ta, vận lực nhún chân một cái.
"Tiểu Vũ này."
Lúc ta hỏi câu: "Sao cơ?" chúng ta vẫn còn đang trên không trung, nhưng đến lúc chàng nói: "Muội cứu ta một mạng..." chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/79946/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.