Hách Liên Diệp rũ hàng mi bạc, nói: "Không sai biệt với những gì ta đoán lắm."
Ta đan hai bàn tay run rẩy vào nhau, cúi đầu nhìn sàn xe tối tăm không phân biệt được màu sắc, từng câu từng từ phát ra từ cổ họng như mũi kim chích vào trái tim, rỉ máu, đau đớn: "Mộ Trường Vũ thực sự muốn xuống tay với Trường Nguyên... Tu Hoa viết trong thư... chàng được cách ly và chăm sóc rất cẩn thận, không thể nào xảy ra sai sót như vậy... không thể nào... "
"Nhưng nếu đã là chuyện Mộ Trường Vũ cố ý muốn làm, muốn đề phòng cũng vô dụng?" Hách Liên Diệp bình thản tiếp lời.
"... Đúng..." Không còn cách nào, ta phải thừa nhận. Hách Liên Diệp nói đúng, Mộ Trường Vũ là người thế nào? Đối với hắn mà nói, không phải cứ đề phòng là sẽ tránh được. Nếu có kẻ thực sự tin vào những chuyện như vậy, ta nhất định sẽ chê cười kẻ đó quá ngây thơ.
"Vương phi... xin đừng quá lo lắng." Sát Long nhận ra ta đã vò góc áo đến nhàu nát, nói một câu an ủi.
"Ta... " Ta vốn muốn nói ta không sao, nhưng hai chữ không sao lại mắc lại nơi cuống họng, nghẹn nghào không thể thốt ra thành lời. Không sao ư? Làm sao ta có thể nói ta không sao đây? Ta không lo lắng ư? Bằng cách nào?
Trường Nguyên, Trường Nguyên... Ta tin chàng, tin chàng. Vì thế chàng đừng xảy ra chuyện gì...
Đợi ta.
Trường Nguyên, chàng phải đợi ta.
Hách Liên Diệp tựa đầu vào vách xe, trong lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839505/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.