Cố mở mí mắt nặng trĩu, một trận đau đầu váng vất truyền lên khiến ta cau mày. Khẽ cử động cơ thể đang nằm sấp trên giường, những vết thương do bị đánh ở lưng bắt đầu nhói lên.
"Nằm im!"
Ta nhận ra giọng Trường Nguyên, hơi ngoái đầu nhìn nhưng chỉ có thể thấy được một góc trường bào rộng rủ xuống bên mép giường cùng với Ly Tâm đang bưng trên tay một chén con nhỏ màu trắng đi tới.
Nhìn thấy ta tỉnh lại, Ly Tâm vui mừng, hai mắt còn ươn ướt nước mắt phút chốc sáng ngời, cả khuôn mặt rạng rỡ hân hoan, nàng gia tăng cước bộ: "Tiểu thư, tiểu thư thấy trong người thế nào rồi?"
Ta mỉm cười, lắc đầu: "Không...sao."
Lời nói ra đến miệng mới giật mình vì âm giọng yếu ớt khản đặc của bản thân, ta bắt đầu cảm thấy cổ họng hơi nghèn nghẹn khó thở.
Trường Nguyên có vẻ không vui, lên tiếng: "Nói ít một chút, giữ gìn sức khỏe."
Ta nghe xong, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đột nhiên trên lưng truyền đến một cảm giác man mát lành lạnh rất thoải mái, làn da nhạy cảm có phản ứng thoáng căng lên. Giống như được phủ lên một thứ gì đó có tác dụng giảm đau, ta nhận ra tất cả vết thương đều đang dịu đi.
Ly Tâm đến đặt chén thuốc trong tay lên bàn gỗ ở đầu giường, cúi đầu với Trường Nguyên đang ngồi bên giường: "Vương gia, thuốc này lát nữa bôi thuốc xong là có thể cho tiểu thư dùng."
Trường Nguyên khẽ giọng đáp: "Được rồi, ngươi ra ngoài đi, giao cho ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839470/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.