"Tiểu thư, lão gia cho gọi người đến Thương Trạch Viện."
Ta đang ngồi bên thư án đọc sách, nghe Ly Tâm nói xong thuận tiện gật đầu một cái. Phụ thân muốn gặp ta? Có lẽ người đã đọc bức thư hôm qua ta gửi đến rồi. Ta gấp sách lại, đứng dậy đi tới bên bình phong, với tay lấy tấm áo sa vắt trên giá khoác vào: "Ly Tâm, đi thôi."
"Dạ."
Hơn một tuần rồi ta mới quay lại nơi này, Thương Trạch Viện vẫn thế, giống hệt như phụ thân, đơn giản, không cầu kì nhưng vẫn đủ rộng lớn, vẫn đủ xa xỉ, bề ngoài xa cách, nghiêm nghị, bên trong lãnh đạm, nhiều tâm sự người khác không thể hiểu.
Trong gian đại sảnh, phụ thân khoác trường bào màu tro ngồi ở vị trí chủ tọa, khuôn mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc, đôi mắt tĩnh lặng phủ lên một tầng sương mờ ảo, người nâng chén trà trên tay nhưng không uống, im ắng hệt như một bức tượng không quản thế sự, không biết vui buồn.
Ta hành lễ xong, phụ thân chỉ lạnh nhạt dời tầm mắt đến, đặt chén trà trên tay xuống bàn, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên: "Ngồi xuống đi."
Ta vâng lời, ngồi xuống trên một ỷ gỗ chạm hoa, thị nữ bên ngoài bê một chén trà Long Tỉnh bước vào, đặt xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh. Ta nhìn hoa văn trên chén trà, bờ mô thoáng cong lên. Bộ ấm chén này là do mẫu thân ta đích thân mua về năm đó, không ngờ bây giờ còn có thể thấy được ở chỗ phụ thân.
Người luôn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839468/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.