"Chúng khanh bình thân, hôm nay là ngày vui, đều ban ngồi cả đi!" Một giọng nam trầm thấp uy nghiêm vang lên, mọi người trong sân đồng loạt tạ ơn rồi yên vị vào chỗ.
Hoàng thượng ngồi ở trên ỷ gấm thêu hoa văn long phụng sang trọng, người mặc bạch bào thêu chín con rồng bằng kim tuyến tinh sảo, trên đầu gài trâm bạch ngọc Dương Chi, đội kim quan sáng chói, nửa mái tóc buông xuống đôi vai rộng ẩn hiện vài sợi bạc. Sắc mặt người rất tốt, bờ môi mỏng thoáng một nụ cười hài hòa, đôi mắt sâu thẳm hơi cong cong, nét chân chim ở đuôi mắt hằn sâu xuống tố cáo dấu vết của năm tháng để lại, nhưng đâu đó sau vẻ ôn nhu này là một ánh nhìn sắc bén hơn cả dao găm, tinh tường và tỉnh táo. Khí chất bén lạnh của Hoàng thượng là thứ cho dù người có cười cũng không thể che dấu, luôn luôn khiến đối phương cảm thấy áp lực đè nặng, trước mặt người luôn phải cẩn trọng mười phần.
Nếu nói ba vị hoàng tử đều là những nam nhân ưu tú, thì Hoàng thượng lại chính là người vượt trội trên cả chữ "ưu tú". So với đại hoàng tử, người tinh tường hơn, so với nhị hoàng tử, người tham vọng hơn, so với tam hoàng tử, người có được thế lực vững chắc hơn. Năm đó đăng cơ Hoàng thượng cũng đã từng trải qua rất nhiều trắc trở khó khăn, thế nhưng lại không có kẻ nào dám phủ nhận người chính là vị hoàng tử phù hợp nhất đối với Đế vị. Hơn mười lăm năm tại vị, chưa từng có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839458/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.