Thẩm Hòe tỉnh lại trong tiếng ho khan của ta.
Ta đứng dậy hành lễ.
Hắn hơi xấu hổ: "Trẫm.. Say rượu có nói cái gì không?"
"Thần thiếp chỉ nghe bệ hạ vô cùng yêu thương Quý phi, ngoài ra không có chuyện gì khác"
"Uyển Nhi, ngươi bây giờ càng ngày càng hung hãn.. Mấy lời hôm qua của ngươi, trẫm.."
Ta bình tĩnh ngắt ngang lời hắn: "Cung tiễn bệ hạ"
Thẩm Hòe ngại ngùng đứng dậy, cởi chăn đắp trên người ra: "Ngươi để trẫm ngủ trên bàn cả một đêm, ngươi có phải là Hoàng Hậu.."
Ánh mắt hắn dừng trên cổ tay ta, bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt tức giận chuyển sang áy náy.
Cổ tay ta bị thương, hắn nhớ được chuyện này đúng là làm khó hắn.
"Bệ hạ say, thần thiếp gọi mãi mà ngài không tỉnh" Ta giấu đôi tay với vết sẹo xấu xí vào trong tay áo, vừa nói được một câu lại bắt đầu ho khan.
Thẩm Hòe nhìn chiếc giường trống rỗng, lại nhìn chăn trên người mình, ánh mắt càng thêm áy náy.
Trong cung không còn cung nhân hầu hạ, ta lại không thể đỡ hắn, chỉ có thể đắp chăn cho hắn, còn mình co ro trên giường cả đêm.
Mấy chuyện này không cần phải nói Thẩm Hòe cũng nhìn ra được.
Hắn ngẩn người, sau đó mới mất tự nhiên nói: "Ngươi có thể đi tìm Lý Trung"
"Thần thiếp đức không xứng với vị, hà tất phải đi tự rước nhục làm gì" Ta cười khổ.
Thẩm Hòe lại hé miệng muốn nói gì đó, nhưng bị ta cắt ngang: "Thần thiếp cung tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-nguoc-gio/3359506/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.