"Dĩnh nhi, Dĩnh nhi , nên rời giường rồi" Cung Thần Hạo thấp giọng gọi khẽ bên tai Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh mơ màng mở mắt, ngắm nhìn Cung Thần Hạo ngồi bên mép giường, rồixoay người vùi đầu vào chăn, nàng rất buồn ngủ nha, đừng quấy rầy nàng
"Dĩnh nhi , mau tỉnh lại" Giọng nói dễ nghe của Cung Thần Hạo tiếp tục vang lên
Một lúc sau, Lôi Dĩnh trong chăn mới "ưm" một tiếng , bên tai văng vẳnggiọng nói hắn, dù cho nàng muốn ngủ cũng ko cách nào ngủ được, mở đôimắt buồn ngủ, Lôi Dĩnh vén chăn lật người từ trên giường ngồi dậy, xuống giường , song lại quên mất giường khá cao, một bước đạp hẫng vào khoảng không
"A" Cung Thần Hạo theo phản xạ ôm lấy nàng giữa không trung, tránh để nàng ngã xuống
"Anh.... ....em.... ......." Lôi Dĩnh bị tình huống nguy hiểm vừa rồi dọa cho cả tim đập mạnh, buồn ngủ nhất thời bay mất
"Ko sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy" Cung Thần Hạo hơi nhíu mày, lo lắng hỏi
"Tỉnh chưa?" Cung Thần Hạo hỏi, cúi đầu nhìn người bé nhỏ trong ngực, ôm nàng vào lòng, cảm giác thật thỏa mãn, không còn trống rỗng nữa
"Tỉnh, hoàn toàn tỉnh" Lôi Dĩnh đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy hắn ra , rời khỏi vòng tay của hắn "Chào buổi sáng.... ...."
"Chào buổi sáng, có điều hiện tại đã không còn sớm" Cung Thần Hạo buông nàngra, chỉ vào đồng hồ nơi đầu giường nói tiếp "Đã mười một giờ"
Lôi Dĩnh hơi giật mình, theo ngón tay Cung Thần Hạo nhìn đồng hồ báo thức,quả nhiền kim ngắn đã chỉ con số mười một, kim dài dừng ở số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217937/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.