Cộc cộc....
"Phu nhân , xin hỏi tối nay người muốn ăn cái gì?" Dì Phúc đứng ngoài cửa vừa gõ cửa phòng vừa hỏi
Lôi Dĩnh ngồi bên cửa sổ, cơ thể tựa vào tường, ngực ôm một cái gối,nghiêng đầu, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chim nhỏ tự do bay liệng ,nhó nhè nhẹ thổi làm tán cây chập chờn, ánh sáng mặt trời ôn hòa hắt lên người nàng, rất thoải mái
Nàng ngồi lẳng lặng như vậy đã hơn hai giờ, nằm trên giường nàng căn bản ko ngủ được, vừa nhắm mắt đã thấykhuôn mặt lo lắng của Hạo còn có cả tiếng khóc đòi mẹ của tiểu HuyênHuyên, vì thế nàng ko thể nào tĩnh tâm, giấc ngủ càng lúc càng ít
Tiếng động ngoài cửa ko thể đả động vào tai một người đã rơi vào cõi thầntiên như nàng , nàng vẫn như cũ ko thay đổi , ở đây gần cả tuần lễ, màhai ngày qua nàng cơ hồ ko hề bước chân ra cửa, bởi vì nàng biết ko cầnthiết, nếu chỉ đi lại trong phòng thì chi bằng giống như bây giờ, ngồidựa vào tường , giương mắt nhìn mọi sự vật ngoài cửa sổ, thì tâm cũng an ổn hơn nhiều
Dì Phúc kêu nửa ngày, trong phòng ko có người đáplại, cũng thôi ko kêu nữa, nàng xoay người rời đi, lại thấy Minh ThiênMạch mở cửa phòng đi ra
Minh Thiên Mạch vừa mở cửa phòng liềnthấy dì Phúc, hỏi "Sao vậy? Dì Phúc?" Xử lý xong công việc, hắn thay một bộ đồ tây, bằng một bộ quần áo mặc ở nhà màu vàng nhạt , tóc vẫn còn rõ nước, rất hiển nhiên là vừa mới tắm xong
"Tôi đến hỏi phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217934/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.