Lôi Dĩnh nghĩ thế nào cũng ko nghĩ đến, kết quả lại như vậy , điên rồi? Vốn tưởng rằng ba sẽ ko sao, mặc dù ko còn công ty, nhưng ít ra vẫn khỏemạnh , nhìn lại Lôi Tiệp Nhi, ba năm nay hẳn chị ấy cũng rất mệt mỏi đi! "Ba ở đó?" Lôi Dĩnh hỏi Bệnh viện tâm thần "Giao Ngoại" là một trong những bệnh viện tốt nhất thànhphố T, ngoại trừ phải trả khoản phí khá đắt để nằm viện thì nàng cònphải trả thêm mấy khoản phí sinh hoạt khác, mà tất cả gánh nặng này hoàn toàn đều là lỗi của người trước mắt đây , suy nghĩ, hận thù lại hiệnlên trong đôi mắt , Tiệp Nhi nâng ly cà phê, dùng sức nắm chặt Lôi Dĩnh còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nên ko lưu ý đến sựkhác thường của chị, hồi lâu nàng mới mở miệng hỏi Lôi Tiệp Nhi "Chị, có thời gian, có thể mang em đi thăm ba?" Kiểu xưng hô này, đã từ rất lâurồi, nàng ko sử dụng, một lần nữa gọi ra, cảm giác thật thuận miệng Lôi Tiệp Nhi thu hồi hận ý, nhìn nàng cười nói "Được! Chúng ta cùng đi, basau khi thấy em, chắc sẽ rất vui!" Nghĩ thầm, thật là trời giúp mình,nàng còn đang nghĩ cách nên tìm lý do gì hẹn nó đi ra ngoài, lần này thì vấn đề đã được giải quyết Lôi Dĩnh cũng cười, đứng dậy nói "Ừ , vậy em đi làm cơm trưa" "Chị đột nhiên nhớ ra là mình còn có chuyện, đây là số điện thoại của chị,có thời gian thì gọi cho chị nha" Lôi Tiệp Nhi lấy từ trong túi xách ramột tờ giấy nhỏ đưa đến trước mặt Lôi Dĩnh nói, nếu như mục đích đã hoàn thành, thì nàng cũng ko thiết phải ở lại "Ko ăn cơm trưa rồi về sao?" Lôi Dĩnh nhận tờ giấy "Lần sau đi" Lôi Tiệp Nhi cười khéo léo từ chối, nói lời tạm biệt, rồi rời khỏi nhà Đi vào thang máy, nàng rút điện thoại từ trong túi xách ra, bấm số của một phụ nữ "A lô!" "Là tôi, chuyện đã ổn thỏa" "Tốc độ giải quyết thật nhanh" "Khi thời gian đã được định tôi sẽ thông báo cho cô nữa" "Được, tôi chờ tin tốt của cô" Cúp máy, vẻ mặt Lôi Tiệp Nhi mang theo một chút vui vẻ âm ngoan _______________________________ Ban đêm, phố xá lên đèn rực rỡ Minh Thiên Mạch sắc mặt tối tăm ngồi trong một quán bar uống rượu, trong đầu là hình ảnh của Lôi Dĩnh nói chuyện với hắn vào lúc sáng Rượu,một ly lại một ly bị hắn uống vào trong bụng, nhưng ko chút nào say,ngược lại càng uống càng thanh tĩnh, hắn giờ phút này mới thấm cái câu"mượn rượu tiêu sầu, càng sầu thêm" Rượu chảy vào trong miệng, hình ảnh trong đầu lại ko cách nào xua đi Hắn thật đúng là buồn cười, lại hèn mọn yêu nàng như vậy, vì nàng thật tâmyêu, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn Cung Thần Hạo. Tình yêu của hắn,sự hi sinh của hắn, trong mắt nàng ko đáng giá một đồng, mắt của nàngchỉ nhìn thấy Cung Thần Hạo Hắn thỉnh thoảng vẫn nghĩ, trong cõi đời này, đến tột cũng sẽ tìm được mấy người tri tâm? Giải cứu nàng khỏi cô độc, cho nàng có cảm giác có thể nương tựa, vậy ko phải sẽ hạnh phúc lắm hay sao? Nếu như vậy thì, tại sao nàng ko thể tiếp nhận hắn? Nâng tay, hắn cầm ly rượu trút toàn bộ vào miệng Tiêu Ngự Phi bước vào quán rượu, liền chú ý thấy bóng hình quen thuộc, tayvỗ lên vai hắn nói "Thiên Mạch, cậu khi nào mới trở về nước?" Minh Thiên Mạch nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh, chua xót cười"Là cậu sao! Nào, cùng tôi uống một ly, uống rượu một mình thật buồnbực!" Tiêu Ngự Phi một tay đoạt ly rượu của hắn, nhìn một bànchất đầy bảy tám chai rượu rỗng không, cũng đủ biết hắn đã uống nhiềubao nhiêu "Cậu say rồi, đừng uống nữa, cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về" Nóixong, đặt cái ly ở một bên "Say sao? Đầu óc tôi còn rất tỉnh táo, tỉnh đến mức nhớ cả từng câu từng chữ của cô ấy" Minh Thiên Mạch ảm đạm nói Tiêu Ngự Phi thấy bộ dạng thảm hại của hắn, cũng biết hắn đã thua, tay vỗvào vai hắn vuốt vuốt nói "Về đi thôi, tôi đưa cậu về" Lấy tay định đỡhắn dậy "Tránh ra" Minh Thiên Mạch lạnh lùng thốt, phủi bàn tay đặt trên vai xuống "Say rồi, trở về ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp" Tiêu Ngự Phi hoàntoàn ko để ý đến thái độ lạnh như băng của hắn, bởi vì tâm trạng giờphút này của hắn, Ngự Phi cũng có thể hiểu "Đừng để ý đến tôi, Ngự Phi" Hắn đẩy bàn tay muốn dìu hắn của Tiêu Ngự Phi ra "Bộ dạng của cậu hiện tại khiến tôi ko yên lòng, cậu sống ở đâu, tôi đưa cậu về" Tiêu Ngự Phi nói, gọi bồi bàn đến tính tiền "Ngự Phi, chỗ này của tôi rất đau, rất đau, cậu trước tiên đừng động vàotôi, để cho tôi uống say, say thì tốt rồi, say có thể quên tất cả" Nhưng say sẽ hữu dụng sao ? Ngoại trừ hắn thì ko người nào biết "Nếunhư cô ấy đã lựa chọn, sao cậu cứ chấp nhất như vậy, thử buông tay, cậuvà cô ấy sẽ cảm thấy nhẹ lòng một chút" Tiêu Ngự Phi nói, nên buông taythì phải quyết tâm, mặc dù rất đau, nhưng nỗi đau chẳng qua chỉ là tạmthời "A....buông tay? Tại sao tôi phải buông tay?" Minh ThiênMạch cười lạnh nói, tay dùng sức đập vào bàn , hắn ko cam lòng, tại saohắn luôn là người phải thối lui, phải nhẫn nhịn "Thiên Mạch" Tiêu Ngư ko biết nên an ủi hắn thế này, hắn yêu nàng rất sâu, nếu muốn hắn buông tay, hẳn là một chuyện rất khó Ko, hắn ko thể thối lui, Lôi Dĩnh là của hắn, bất kể dùng thủ đoạn gì, hắncũng phải làm cho nàng trở về bên cạnh hắn, cho dù nàng có hận hắn, hắncũng tuyệt đối ko nhượng bộ, sau khi quyết định chủ ý, Thiên Mạch mớivừa lòng đứng dậy, lại phát hiện đầu nặng chân nhẹ hẫng, hắn lập tức ngã ngồi tại chỗ, người say, nhưng tâm ko say Tiêu Ngự Phi thấy hắnnằm trên bàn, lắc đầu một cái, lấy điện thoại ra gọi , sau đó đặt mộtgian phòng tại quán rượu rồi đưa Minh Thiên Mạch say mèm đi ra khỏi quán bar xa hoa ________________ Cung Thần Hạo vừa mở cửa, Lôi Tử Huyên nhỏ bé đã nhanh chân vọt vào phòng, ngọt ngào kêu lên "Mẹ!Tiểu Huyên Huyên trở về này...... .mẹ..." Lôi Dĩnh nghe đượcgiọng nói non nớt của công chúa cũng nhanh chóng từ trong phòng ngủ đira ngoài, vừa vặn gặp tiểu Huyên Huyên tại cửa phòng, nàng một tay ômlấy đứa bé đáng yêu này, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái thậtkêu "Mẹ nhớ tiểu Huyên Huyên muốn chết đây!" Lôi Tử Huyên được nàng ôm cũng cười khanh khách ko ngừng "Tiểu Huyên Huyên cũng nhớ mẹ........rất nhớ rất nhớ nha!" Lôi Dĩnh ngồi trên ghế salon, cho nó ngồi lên đùi mình , hỏi "Tiểu Huyên Huyên ở nhà bà nội có nghe lời hay ko?" "Dạ, tiểu Huyên Huyên rất nghe lời nha! Ông bà có cả ông cố cũng nói tiểuHuyên Huyên là.... ....là.... ......" bàn tay nhỏ bé gãi đầu, nhưng vẫnko nghĩ ra cái gì "là cái trái gì đó........còn nói tiểu Huyên Huyên rất đáng yêu" Lôi Dĩnh cười nói , cái "cái trái" mà nó muốn nói đếnhẳn là trái "vui vẻ" đi, đưa tay điểm nhẹ vào mũi nhỏ của nó "Là tráivui vẻ" "Đúng, là trái vui vẻ. Tiểu Huyên Huyên là trái vui vẻ!"Lôi Tử Huyên vui vẻ gật đầu nói, ông bà nội cả ông cố đều nói nó rấtngoan nha! Nó rất thích ở chung với họ "A.... ........đúng, tiểu Huyên Huyên là trái vui vẻ!" Lôi Dĩnh cười phụ họa "Em ăn tối chưa?" Cung Thần Hạo đổi trang phục thường ngày xong, đi đến phòng khách hỏi Lôi Dĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói "Ăn rồi" "Vốn định dẫn tiểu Huyên Huyên về nhà ăn cơm, nhưng mẹ nói ít khi về nhà ,nên thuận tiện ở lại ăn bữa tối rồi hẵn về" Cung Thần Hạo vừa nói vừangồi xuống cạnh Lôi Dĩnh, ánh mắt dịu dàng nhìn mẹ con hai người "Mẹ chắc là ko nỡ xa tiểu Huyên Huyên nên mới muốn giữ hai người ở lại lâuthêm một chút" Lôi Dĩnh cười nói, tình yêu của họ giành cho tiểu HuyênHuyên chỉ có hơn chứ ko kém "Ba, tiểu Huyên Huyên muốn uống nước trái cây" Lôi Tử Huyên nháy đôi mắt thật to nói với Cung Thần Hạo "Tuân mệnh, tiểu công chúa, ba sẽ giúp con đi lấy ngay bây giờ" Cung Thần Hạo cười nói xong, liền đứng dậy đi xuống bếp Bưng nước trái cây từ phòng bếp ra, hắn mới chú ý đến bình hoa đặt trên bànăn, mà trong bình hoa là một bó hồng đỏ như lửa, nở rộ vô cùng đẹp khiến hắn phải nhíu mày theo "Tiểu công chúa, nước trái cây của connày!" Cung Thần Hạo đặt nước trái cây trước tay tiểu Huyên Huyên, tiểunha đầu này đang mê xem TV , chương trình hoạt hình "Hỉ Dương Dương vàHôi Thái Lang" đây là phim hoạt hình nó thích nhất Lôi Tử Huyênuống một hớp nhỏ nước trái cây, lại đưa ly trả cho Cung Thần Hạo , nhìnhắn nói "Ba, cảm ơn ba nha! Tiểu Huyên Huyên hiện tại muốn xem hoạthình" Vừa nói, tầm mắt vừa quay trở về TV Cung Thần Hạo đặt ly vào khay trà, xoay người ngồi xuống cạnh Lôi Dĩnh, tay khoác lên vai nàng nhẹ giọng nói "Em mua hoa?" "Đó là của Thiên Mạch tặng, hôm nay em gặp mặt anh ấy" Lôi Dĩnh ko giấudiếm trả lời, nàng cũng nhìn chăm chú vào TV, cho nên ko nhìn thấy hắnchuyển sắc mặt Nghe nàng lạnh nhạt nói, sắc mặt hắn cũng lạnhtheo, nhưng ngay sau đó hắn lại suy nghĩ một chút, sắc mặt liền chuyểnbiến tốt hơn "Hai người nói chuyện gì?" Cung Thần Hạo giả vờ ko để ý,hỏi Trên bả vai đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ, LôiDĩnh nghiêng đầu nhìn về Cung Thần Hạo , sắc mặt của hắn có chút xấu,nghĩ thầm, hắn như vậy là đang ghen sao? Nàng cười cười nói "Ko có nóichuyện gì đâu!" "A!" Cung Thần Hạo thấy nàng ko muốn trả lời, gương mặt vẫn vui vẻ, tâm trạng lập tức chìm xuống phân nữa, hắn dời tầm mắt về TV Lôi Dĩnh thấy hắn như vậy, nụ cười trên mặt lớn hơn, đầu tựa vào ngực hắn,chầm chậm nói "Là em hẹn anh ấy ra ngoài vì có một số việc cần phải haimặt một lời, Hạo, em đã tổn thương Thiên Mạch , từ chối tình yêu thựclòng của anh ấy" Tay đặt lên mặt nàng, để cho nàng gần sát mình,hắn biết nàng ko muốn tổn thương Thiên Mạch "Em ko sai, hắn sẽ tìm đượchạnh phúc của hắn" Lời an ủi này hắn biết ko thuyết phục, nhưng hắn chỉhi vọng nàng đừng tự trách mình quá mức "Thiên Mạch sẽ hạnh phúc đúng ko?" Lôi Dĩnh hơi ngước đầu, nhìn hắn hỏi Cung Thần Hạo cũng cúi đầu, tầm mắt hai người giao nhau, dịu dàng nói "Hạnh phúc, hắn sẽ hạnh phúc" Nghe hắn nói như vậy, nàng cũng dần an tâm, ko nói gì thêm . Tiểu HuyênHuyên đang xem hoạt hình, khanh khách cười, xem ra nó rất thích bộ phimhoạt hình này Hai ngày bình lặng trôi qua, điện thoại củaMinh Thiên Mạch luôn trong trạng thái tắt máy, muốn đến nhà Đồng tìmhắn, nhưng khi đứng trước cửa nàng luôn chùn bước Hôm nay, tiểuHuyên Huyên được Hạo mang đến công ty, tiểu nha đầu kia luôn đòi muốn đi cùng, nói muốn đến xem nơi làm việc của ba, còn hứa là sẽ ko làm phiềnđến công việc của ba, Lôi Dĩnh mới đồng ý để nó đi, sau khi nhau buổitrưa hẹn cùng nhau ăn trưa xong Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, cũng mới hơn 9 h một chút, thời gian vẫn còn nhiều, nàng suy nghĩ cầm điện thoại di động bấm một số Lôi Dĩnh nghe được đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi, nói "A lô, chị, là em" Lôi Tiệp Nhi không ngờ đến nàng lại gọi điện thoại cho mình, lập tức từtrên giường đứng dậy, đợi hai ngày, rốt cuộc điện thoại cũng đã gọi tới, dịu dàng hỏi "Tiểu Dĩnh! Có chuyện gì ko?" "Chị, hôm nay em cóthời gian , muốn cùng chị đi thăm ba" Lôi Dĩnh nói , nghĩ thầm, sau khithăm ba xong sẽ trực tiếp đến công ty, thời gian cũng vừa vặn "Ừ, được, 20 phút nữa em xuống lầu, chị sẽ sắp xếp người khác lái xe đónem" Lôi Tiệp Nhi trả lời, trên mặt nở nụ cười kế hoạch được như ý "Vậy chị ko cùng đi sao?" Lôi Dĩnh hỏi "Hiện tại chị có chút việc, một lát nữa chúng ta gặp nhau ở bệnh viện đi!" Lôi Tiệp Nhi viện cớ nói "A! Vậy cũng được!" Lôi Dĩnh ko cảm giác được có chuyện gì bất bình thường, cúp điện thọai Lôi Tiêp Nhi sau khi nói chuyện với Lôi Dĩnh xong, lại bấm số của Âu Mị Nhi.... ...... ...... 20 phút sau, Lôi Dĩnh cầm túi ra khỏi cửa, mới vừa ra khỏi tòa nhà lớn, đã thấy một chiếc xe màu đên dừng ở trước mặt nàng, gõ nhẹ vào cửa , cửasổ xe mở ra, nàng hỏi người tài xế mang kính đen "Là chị tôi nhờ anh đến đón tôi sao?" Người đàn ông mang kính đen ko trả lời, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, Lôi Dĩnh mở cửa xe, ngồi ở chỗ phía sau Ngồi trên xe , hai người ko chuyện trò gì, khi xe đã chạy được một tiếngđồng hồ, Lôi Dĩnh ko nhịn được hỏi "Cho hỏi, còn bao lâu mới đến bệnhviện?" Nàng nhìn về cửa sổ, ở đây hẳn là vùng ngoại ô Ko ngheđược câu trả lời, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng "Anh tài xế, còn baolâu mới đến bệnh viện?" Nàng lập tức cao giọng hỏi lần nữa Nhưng người đeo kính vẫn ko phản ứng, xe càng băng băng chạy về hướng núi, thì bất an trong nàng càng sâu hơn "Này! Anh muốn đưa tôi đi đâu? Chị tôi ko có nói rõ địa chỉ của bệnh việnsao? Tôi muốn đi đến bệnh viện tâm thần "Ích Nguyên" " Lôi Dĩnh kêu lên "Nói đúng hơn, là cô nhớ nhầm chỗ" Người đeo kính giọng Đông Bắc nói rất đơn giản "Nhớ nhầm?" Nhất thời ko phản ứng kịp, Lôi Dĩnh ngẩn người "Ko thể nào, tôinhớ rất rõ" Nàng cứng rắn nói, nàng ko thể nào nhớ lầm "Bệnh viện thì ko sai, sao là nơi cô ấy muốn đưa cô đi ko phải là bệnh viện" Có ý gì? Chẳng lẽ chị ta cố ý lừa mình? Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn về ngườimang kính đen "Các người muốn làm gì? Tại sao chị ấy lại gạt tôi?" "Vậy thì phải đi hỏi cô ta" Người đeo kinh cười chế giễu . Hướng về phía ngoài cửa sổ ko biết vẫy thứ gì "Các người bắt tôi làm gì gì? Tôi ko có tiền" "Tôi ko biết, tôi chỉ phụng mệnh làm việc" Lôi Dĩnh im lặng ko nói thêm lời nào? Tại sao lại bắt cóc nàng? Nàng nênlàm gì bây giờ? Người mang kính đen này ko trói nàng, nàng có nên nhảyxuống xe ko? Ko được, nhảy xuống, ko chết thì cũng mất nửa cái mạng,nàng ko có gan làm chuyện đó Ko biết qua bao lâu, xe rốt cuộc cũng ngừng lại tại một đoạn đường vắng vẻ "Nhanh lên, xuống xe!" Người đeo kính đen đẩy nàng xuống xe, dắt tay nàng đi về phía trước Đi về phía trước khoảng chừng hơn mười mét, là một chiếc xe BMW thể thaomàu đỏ đang đổ , Lôi Dĩnh cau mày ngắm nhìn chiếc xe kia "Này! Tôi đem người mang đến, một trăm vạn cô đồng ý cho tôi đâu?" người đeo kính đen gỏ cửa sổ xe, nói to Cửa sổ hạ xuống ước chừng 5 cm, một giọng nữ từ bên trong truyền ra "Một trăm vạn ở chỗ này, anh vào lấy đi!" Người đeo kính ko nghi ngờ gì, một tay dắt tay Lôi Dĩnh, một tay mở cửa, khom người bước vào buồng lái "A.... ......" Đột ngột, cả người của người đeo kính đen run lên, bàn tay nắmtay Lôi Dĩnh buông ra, cả người loạng choạng lui xuống hai bước, sau đóté xuống đất, trên ngực đã cắm một con dao Lôi Dĩnh thét chói tai, nàng bị dọa sợ đến mức phải lùi về sau vài bước, xoay người định bỏ chạy "Lôi Dĩnh, trên tay tôi có súng" Cô gái lạnh lùng nói Lôi Dĩnh cứng đờ người, ko dám động "Được rồi, hiện tại, cô muốn tự mình ngoan ngoãn bước vào, hay là muốn tôi nổ súng vào đầu cô? Tôi phải nói cho cô biết, nếu như phải lựa chọn cô nên sống hay chết, thì tôi vẫn thích cô chết hơn!" Cô gái nói tiếp Lôi Dĩnh liếc nhìn người đeo kính đen co quắp dưới mặt đất, trên ngực hắnmáu đã loang thành một vệt đỏ sẫm, mà vận mệnh của nàng thì sao? Sợ rằng là lành ít dữ nhiều! Vì Tiểu Huyên Huyên, vì Hạo, nàng nhất định phải còn sống, do dự một chút, nàng ngồi vào xe "Là cô!" __________________________ Tập đoàn Cung thị, văn phòng làm việc của tổng giám đốc "Ba! Ba suốt ngày bận rộn, tiểu Huyên Huyên thật nhàm chán!" Đây là lần than thở thứ 234 của Tiểu Huyên Huyên, sách giành cho con nít nó đã xem xong hết rồi, nó bây giờ đang ngồi trên ghế salon, mở to mắt, nhìn Cung Thần Hạo bận rộn trên bàn làm việc bên cạnh Cung Thần Hạo buồn cười ngẩng đầu lên, nói với nó "Sáng sớm là ai đòi ba phải dẫn đi làm cùng? Hiện tại đã biết chán rồi sao?" "Ba! Lần sau tiểu Huyên Huyên sẽ ko bao giờ.... ........cùng ba đi làm!" Lôi Tử Huyên bĩu môi nói, qua lần này, nó thà ở nhà với mẹ còn hơn "Hiện tại mới mười giờ rưỡi, mẹ con phải hơn mười một giờ mới về, tiểu HuyênHuyên đợi một chút nha!" Cung Thần Hạo nói, đáp trả nó bằng ánh mắt "con tự mình chơi đi" , sau đó lại tiếp tục công việc của hắn Lôi TửHuyên từ trên ghế salon tuột xuống, đi đến bên cạnh Cung Thần Hạo kéohắn nói "Ba! Ba chơi cùng với tiểu Huyên Huyên đi! Tiểu Huyên Huyên rấtchán!" Gương mặt đáng thương nhìn Cung Thần Hạo Cung Thần Hạobuống xấp tài liệu trong tay, cúi đầu nhìn bé con bên chân, nhẹ ôm nóvào ngực "Được, ba cùng chơi với tiểu Huyên Huyên" "Tiểu HuyênHuyên biết ba tốt với tiểu Huyên Huyên nhất mà!" Lôi Tử Huyên cười hípmắt, chu cái miệng nhỏ nhắn, hôn lên mặt Cung Thần Hạo "Tiểu Huyên Huyên, chi bằng ba gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ đón con sớm một chút, thế nào?" "Dạ!" Lôi Tử Huyên lanh lợi gật đầu Cung Thần Hạo cầm điện thoại lên bấm dãy số đã sớm nhớ rõ trong lòng, nhưngmà đợi thật lâu , điện thoại vẫn ko có người nhận, cúp máy, hắn lại gọivề nhà, điện thoại ở nhà vẫn ko có ai nhận, trong lòng cảm thấy có chútbất an mơ hồ Để điện thoại xuống, Cung Thần Hạo nói với tiểu Huyên Huyên "Mẹ ko nghe điện thoại, chắc là đến công ty rồi" "A! Vậy ba cùng với tiểu Huyên Huyên chơi trò côn trùng bay đi, có được hay ko?" Lôi Tử Huyên ngước cái đầu nhỏ, hỏi "Ừ, ba chơi với con, chúng ta vừa chơi, vừa chờ mẹ!" Cung Thần Hạo gạt bỏ bất an, chắc là hắn đã suy nghĩ quá nhiều
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]