Mới vừa đi khỏi công ti, trời cao đã mây mù dày đặc, lát sau một cơn mưa phùn cũng bắt đầu kéo đến 
Lôi Dĩnh nhìn lên bầu trời mênh mông mưa bụi, mỉm cười thật ngọt 
Hay quá nàng có mang ô 
Lúc sáng khi rời giường nàng thấy thời tiết có chút ko ổn, cho nên đã cố ý mang dù bỏ vào túi xách, ko ngờ lại cần tới nó thật 
Chậm rãi , nàng đi ra góc đường đứng đợi xe buýt, hay ngày nay Đồng dườngnhư có chuyện muốn nói với nàng, nhưng mỗi lần đối mặt, hắn đều trả lời“ko có việc gì” cảm giác thật lạ, nhưng nàng ko muốn hỏi nhiều 
Quên đi, đợi khi nào hắn muốn nói, hắn sẽ nói. Mưa càng lúc càng lớn 
Khi nàng đi đến chỗ đợi xe buýt cũng là lúc mưa như trút nước, ánh mắt nhìn những chuyến xe buýt vô tình tầm mắt cũng đảo đến một góc đường 
Nhìn kỹ lại chiếc xe buýt ấy ko phải là chuyến xe nàng muốn đòn, nàng liềnmiễn cưỡng nhìn sang hướng của một chiếc xe khác phía sau chiếc xe buýtđang chạy kia 
Đó là một chiếc xe bị chết máy, một namnhân trung niên đang mạo hiểm mưa gió gấp rút sửa, bên cạnh hắn là mộtthanh niên trẻ áo ướt đẫm nước mưa 
“Tiên sinh, có cái ônày , tôi cho anh mượn dùng đỡ, như vậy sẽ ko bị cảm” Nàng ko chần chừđem ô dúi vào tay thang niên đang đứng, nàng nhìn mặt hắn có chút cảmgiác quen thuộc thoáng qua 
“Là cô!” Tiêu Ngự Phi nhận ra nữ nhân tốt bụng này chính là Lôi Dĩnh 
“Ách….anh là??” Nhìn mặt nam nhân , rất nhanh nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217846/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.