Phù…rốt cuộc cũng đã đem công việc hôm nay làm xong hết: Vươn tay qua đỉnh đầu , nàng ưỡn người một cái thật to cho đỡ mỏi
“Nha đầu, xong việc rồi?”
Lôi Dĩnh đột nhiên bị hỏi một câu nhất thời giật mình, gương mặt lộ vẻ sợ hãi nhìn về hướng của người đang dựa vào tường
Đẩy gọng kính trên sóng mũi, nàng mới vỗ ngực kêu lên “Anh dúng là hù chếtngười a!” Ko có việc gì lại đứng ngay bên cạnh mà cả một tiếng động cũng ko có
“Nhìn em làm việc chăm chú như vậy, anh làm sao có thể quấy rầy em!” Nam nhân lơ đễnh nói, đứng dậy hướng nàng đi tới
“Đến đây được bao lâu rồi?”
“Cũng ko lâu, vào giờ tan sở đã đến.” Nam nhân nhún vai nói
Đã tan sở rồi sao? Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên vách tường, đồng hồ đã chỉbảy giờ hơn “Trời ạ! Tan sở lâu như vậy, sao lại ko có ai bảo em” Nóixong,nàng liền vội vàng thu xếp văn kiện trên bàn, lại nghĩ đến trongphòng chỉ còn 2 người bọn họ, cộng thêm Đông trong văn phòng tổng giámđốc là ba người
“Em đúng là người lơ mơ, rõ ràng đã có người kêuem ra về, chỉ là do em ko để ý đến mà thôi, ko ngờ tiểu nha đầu làm việc đúng là như muốn bán mạng a!” Nam nhân nói xong. bàn tay cưng chiềuđiểm nhẹ lên chóp mũi của nàng
“A!! Phải ko?? Nhất định là TiểuMễ đã kêu em, chẳng qua đang làm việc, em ko để ý” Lôi Dĩnh lấy tay vỗvỗ đầu ” Còn nữa, anh ko được gọi em là tiểu nha đầu, em đã hai mươi batuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217830/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.