Chương trước
Chương sau
Hình!
Hình khốn chúng sinh!
Đây chính là chủ hình chi văn minh.
Gã nhìn Lục Nguyên, không có sát ý gì.
Chẳng qua hình của gã đã quyết định bắt tội phạm truy nã Lục Nguyên về quy án.
Chủ hình chi văn minhw rõ ràng là pháp lực mười lăm kỷ nguyên. Chủ hình chi văn minh không cho rằng Lục Nguyên có thể thoát khỏi khống chế hình cụ của gã, chuyện rất đơn giản, mặc dù Lục Nguyên là nhân vật truyền kỳ nhưng chiến tích cao nhất năm trăm năm trước chỉ là đánh chết nhân vật mười bốn kỷ nguyên. Chủ hình chi văn minh là mười lăm kỷ nguyên, coi như thực lực của Lục Nguyên tăng bước cao thì sao chứ? Bên gã có nhiều cao thủ, đánh hội đồng là thắng chắc.
Một thanh niên giống như thương thiên nói:
- Thủ lĩnh, khách sáo với Lục Nguyên làm gì!
Thanh niên này rõ ràng ở cạnh vĩnh hằng chi môn đấu với Lục Nguyên kết quả hai phen bị hắn đánh bại, chủ thiên chi văn minh. Năm đó chủ thiên chi văn minh hai lần thua trong tay Lục Nguyên, cho rằng đó là sỉ nhục lớn nhất trong đời, năm trăm năm nay mặc dù đầu vào dưới trướng Thái Cổ chủ vĩnh hằng, huânh hoang khắp nơi, còn được chủ vĩnh hằng giúp đỡ tăng lên đến mười lăm kỷ nguyên, nhưng không thể chiến thắng, không giết chết được Lục Nguyên là tiếc nuối lớn nhất trong đời gã. Bây giờ Lục Nguyên rốt cuộc xuất hiện, chủ văn minh tràn đầy tự tin muốn hoàn tnaf đánh chết hắn tại đây.
Không giết Lục Nguyên, thề không làm người.
Bên cạnh chủ thiên chi văn minh có một chủ địa chi văn minh.
Chủ địa chi văn minh năm đó cũng nằm trong phe bất tử, từng đấu với Lục Nguyên nhưng yếu thế, nhưng bây giờ gã tràn đầy tự tin tiêu diệt hắn. Dù sao năm trăm năm trước Lục Nguyên mới là pháp lực mười bốn kỷ nguyên mà thôi, phe gã thì có cao thủ như chủ hoang đạo văn minh, vậy nên gã có niềm tin chặn đánh giết hắn.
Giờ phút này.
Chủ hoang đạo văn minh mười tám kỷ nguyên, chủ hình chi văn minh mười lăm kỷ nguyên, chủ thiên chi văn minh mười lăm kỷ nguyên, và chủ địa chi văn minh mười bốn kỷ nguyên, bốn chủ văn minh bắt tay nhau muốn bóp chết Lục Nguyên.
Lấy bốn chị một, đây là tuyệt đối không công bình.
Nhưng vốn chẳng có gì là công bằng cả.
Chủ hoang đạo văn minh thi triển ra đại đạo chi kích của mình. Đại đạo chi kích nắm giữ thiên địa đại đạo, mang theo bảy mươi chín loại chiêu thức cực hạn nặng nề đập hướng Lục Nguyên. Vốn gã có bốn mươi chín loại chiêu thức cực hạn, nhưng chủ vĩnh hằng có uy lực vô tận, tăng lên ba mươi chiêu thức cực hạn cho gã.
- Lục Nguyên, có lẽ ngươi còn chưa biết, ngươi luôn có thể khắc hoang là bởi vì ban đầu văn tự khắc tự, nhưng hiện tại ban đầu văn tự khắc tự đã vô dụng rồi. Chủ vĩnh hằng đại nhân dùng uy lực vô thượng lấy khắc tự chân thân trong văn tự chi môn, đưa khắc tự chân thân dung nhập vào Thái Cổ ta, sau này Thái Cổ ta sẽ không còn bị khắc chế nữa. Trận đó tiếc rằng đạo tự chân thân đã trốn khỏi, nếu không thì nó cũng bị bắt lấy.
Xâm nhập văn tự chi môn, bắt giữ ban đầu văn tự chân thân, loại chuyện này trước kia trong kỷ nguyên chưa từng nghe nói, đây vốn là điều không thể tưởng tượng, nhưng Thái Cổ chủ vĩnh hằng đã làm được.
Đây là sức mạnh to lớn vô biên!
Chủ hoang đạo văn minh nói:
- Hơn nữa chủ vĩnh hằng còn ban cho mỗi người chúng ta ba mươi loại chiêu thức cực hạn, vậy thì cùng cấp đánh nhau chúng ta có thể chiếm hết ưu thế, đương nhiên đấu với một trăm bốn mươi mốt loại của ngươi thì hơi thiệt thòi chút, nhưng ngươi đừng tưởng dựa vào điều này thắng chúng ta một tiểu cảnh giới nữa, đó là không thể nào.
Đúng là vậy thật, một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn, đánh với người bảy mươi chín loại chiêu thức cực hạn, thắng thì có thể nhưng muốn lại thắng một tiểu cảnh giới thì tuyệt đối không thể.
Trường kích của chủ hoang đạo văn minh vung xuống.
*Bùm!*
Sức mạnh to lớn của mười tám kỷ nguyên đúng là khủng bó.
Chủ hoang đạo văn minh mới vừa ra tay liền chiếm hết ưu thế, một phen phá vỡ ba ưu thế của hắn.
Chủ hình chi văn minh cũng giơ tay đánh ra vũ khí của mình. Vũ khí của gã vũ khí phi đao phi kiếm phi kích phi thương mà là xiềng xích, đó như là xiềng xích vương ra từ sâu nhất trong thiên địa, mang theo bảy mươi lăm loại biến đổi chiêu thức cực hạn, tấn công Lục Nguyên. Chỉ cần dính trúng xiềng xích thì sẽ bị gã trói lấy, thật là đáng sợ.
Hơn nữa đỉnh đầu gã hiện ra một chữ hình, phút chốc tốc độ của Lục Nguyên giảm bớt rất nhiều.
Chủ thiên chi văn minh cũng thi triển ra công kích của mình, không khác gì năm trăm năm trước nhưng gã có vĩnh hằng mạnh đã tăng lên ba phần năm, lúc trước chỉ là hai phần. Ba phần năm so với hai phần tất nhiên là mạnh hơn rất nhiều rồi. Thời gian năm trăm năm, nếu chủ thiên chi văn minh dựa vào thực lực của mình tăng lên nhiều tầng cấp như vậy là không thể nào, nhưng có chủ vĩnh hằng, mọi chuyện đều là có thể. Chủ thiên chi văn minh tràn đầy tự tin như vậy cũng vì chuyện đó.
Hiện nay thái cổ vương triều trừ chủ vĩnh hằng trấn giữ ra những cao thủ khác cũng khá lợi hại, về mặt chiêu thức cực hạn ai nấy tăng lên ba mươi chiêu thức cực hạn. Phó chủ văn minh tăng lên là mười hai chiêu thức cực hạn. Về mặt vĩnh hằng mạnh bình thường tăng hơn một phần, dưới tình huống đó tình cảnh của loạn đảng phản hoang càng khó khăn hơn.
Chủ địa chi văn minh cũng tấn công, gã là mười bốn kỷ nguyên có uy lực công kích nhỏ nhất, nhưng mười bốn kỷ nguyên thật sự phát uy cũng không phải nhỏ.
Bốn cao thủ toàn bao vây một mình Lục Nguyên.
Thật là rắc rối!
Lục Nguyên bị bốn chủ văn minh bao vây, thầm thở dài. Đối phương rắc rối nhất là cường độ vĩnh hằng mạnh, ai nấy đều là ba phần, bốn phần, đặc biệt chủ hoang đạo văn minh là vĩnh hằng mạnh năm phần, áp lực thật lớn. Lục Nguyên chỉ là vĩnh hằng mạnh hai phần, hơn nữa hắn sớm phát hiện không thể ngưng luyện vĩnh hằng mạnh được nữa. Bởi vì ngưng luyện vĩnh hằng mạnh cần dựa vào vĩnh hằng chi môn, mà hiện tại vĩnh hằng chi môn nằm trong người Thái Cổ chủ vĩnh hằng, thế nên không ngưng luyện được là bình thường. Về chất lượng pháp lực thì Lục Nguyên yếu thế.
Đây là sự thật, cũng đành bất đắc dĩ.
Đây là từ khi Lục Nguyên xuất đạo đến nay lần đầu tiên về mặt chất lượng pháp lực không thể so sánh với người khác.
Nhưng như vậy có thể làm khó Lục Nguyên được sao? Đối mặt công kích của bốn chủ văn minh, ngón tay Lục Nguyên nhẹ đặt ở chuôi kiếm.
Rút kiếm, ra khỏi vỏ.
Mặc dù trước đó giết chết nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên rút kiếm, không đúng, không phải lần đầu hiện tại mà là từ năm trăm năm qua lần đầu tiên ra tay.
Vừa ra tay thiên hạ chấn kinh.
Thật nhiều chiêu thức cực hạn, mang theo sức mạnh to lớn vô biên ập xuống.
Nhưng chủ hoang đạo văn minh không thèm để ý, ai mà không biết Lục Nguyên có một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn. Khoan đã, không đúng, cái này vốn không phải là một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn gì cả, mà là một trăm năm mươi hai loại, không đúng, một trăm bảy mươi bảy loại, không đúng, hai trăm loại.
Vẫn không đúng!
Lục Nguyên đánh ra một kiếm kinh diễm vô song, không ngờ không chỉ là hai trăm loại chiêu thức cực hạn.
Không đúng, là hai trăm hai mươi hai loại chiêu thức cực hạn.
Tại sao có nhiều chiêu thức cực hạn như vậy?
Không, không chỉ thế thôi, đó là hai trăm năm mươi hai loại chiêu thức cực hạn.
Lục Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Các ngươi cho rằng ta chỉ có một trăm bốn mươi mốt loại chiêu thức cực hạn thôi hả? Thật đáng tiếc, các ngươi sai mười phần mười.
Bản thân Lục Nguyên có hai trăm hai mươi hai loại chiêu thức cực hạn, trong thượng cổ giả kiếm mộ thêm vào ba mươi loại chiêu thức cực hạn, đây là cực hạn vĩnh hằng chi môn có thể đặc biệt thêm vào. Chủ thái cổ văn minh đúng là có được vĩnh hằng chi môn, nhưng các tiền bối kiếm cổ năm đó có đánh bại vĩnh hằng chi môn, bí mật liên quan đến vĩnh hằng chi môn thì Lục Nguyên từ trong thượng cổ giả kiếm mộ biết được chút ít. Lục Nguyên vừa ra tay chính là hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn.
So sánh với hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn của Lục Nguyên thì bốn người chủ hoang đạo văn minh bảy mươi loại chiêu thức cực hạn cực kỳ ít ỏi, rất buồn cười, mới rồi họ còn khoe khoang chiêu thức cực hạn của mình, nhiều hơn của chủ văn minh khác, giờ đối mặt Lục Nguyên mới cảm thấy rất thưa thớt.
Khoảng cách quá xa xôi rồi.
Lục Nguyên đánh ra kiếm thứ nhất thôi đã ẩn chứa hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn, đối mặt bốn cao thủ mà không hề yếu thế.
Lục Nguyên nhẹ thổi thân kiếm.
- Năm trăm năm, năm trăm năm qua lần đầu tiên ra tay, cỡ nào cũng phải làm xinh đẹp chút. Bốn chủ văn minh các ngươi, như vầy điđi, ta cược các ngươi không đi mười chiêu trong tay ta.
Lục Nguyên thổi không phải máu mà tuyết.
Năm tháng tang thương năm trăm năm búng tay mà qua.
Năm tháng như ca năm trăm năm thời cuộc thay đổi.
Nhưng tất cả loạn cục sắp kết thúc, bởi vì mình xuất hiện.
Kiếm quang, bóng xanh, thân kiếm ảnh chiếu Lục Nguyên.
Trừ hình ảnh này ra không còn gì khác.
Lục Nguyên không thèm để mắt bốn đối thủ, bởi vì họ đối với hắn là cực kỳ yếu ớt.
Hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn!
Sao có thể được nhiều như vậy!
Lục Nguyên nhẹ thỉ kiếm, trong kiếm mang theo năm trăm năm tịch mịch.
Một kiếm đã đánh ngang tay với bốn chủ văn minh.
Đám chủ hoang đạo văn minh giật nảy mình.
Lục Nguyên lại ra một kiếm, một kiếm này vẫn là hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn, lúc này thì chủ hoang đạo văn minh đã bắt được kiếm của hắn. Đại đạo chi kích nặng nề đánh vào Lục Nguyên, pháp lực mười tám kỷ nguyên ầm ầm đánh trúng thân kiếm của hắn, dùng pháp lực mười tám kỷ nguyên chắc có thể đè sụp kiếm thế, gã có niềm tin này.
*Keng!*
Hai binh khí giao nhau!
Khi hai binh khí va chạm thì chủ hoang đạo văn minh liên tục lùi vài bước.
Gã vô cùng kinh ngạc chỉ vào Lục Nguyên, nói:
- Ngươi, ngươi là pháp lực mười tám kỷ nguyên!
Lục Nguyên lạnh cùng cười nói:
- Đúng vậy, chính là pháp lực mười tám kỷ nguyên.
Pháp lực mười tám kỷ nguyên!
Lục Nguyên vừa ra tay đã không bình thường.
Chủ hoang đạo văn minh cực kỳ kinh ngạc, Lục Nguyên lại có pháp lực như vậy, năm trăm năm trước hắn chỉ là pháp lực mười bốn kỷ nguyên, tại sao qua năm trăm năm đã biến thành pháp lực mười tám kỷ nguyên? Năm trăm năm thời gian bình thường tăng lên pháp lực bốn kỷ nguyên, cái này khoa trương quá đi.
Chủ hoang đạo văn minh rung động tâm hồn.
Thật ra không chỉ mình gã chấn động mà ba vị chủ văn minh cũng kinh ngạc, đặc biệt là chủ thiên chi văn minh. Năm trăm năm nay chủ thiên chi văn minh nịnh nọt Thái Cổ chủ vĩnh hằng, khó khăn lắm mới lên tới mười lăm kỷ nguyên, đã cho rằng pháp lực tăng rất nhanh rồi, kết quả so sánh tốc độ tăng cao của Lục Nguyên thì kém xa tít mù. Trong lòng chủ thiên chi văn minh sinh ra thù hận mãnh liệt. Tại sao? Tại sao? Tại sao Lục Nguyên không có chút tin tức gì, lại xuất hiện thì đã là pháp lực mười tám kỷ nguyên? Càng tới mặt sau thì càng khó tăng pháp lực, Lục Nguyên tăng pháp lực bốn kỷ nguyên khủng khiếp hơn trước kia rất nhiều.
Chủ hình chi văn minh quát to:
- Bao vây!
Chớp mắt bốn chủ văn minh định liên hợp tấn công Lục Nguyên, nhưng họ vây công đối với hắn có được kiếm bộ thì tính cái gì. Kiếm bộ của Lục Nguyên xuyên qua họ.
Chủ hình chi văn minh cười lạnh nói:
- Chỉ bằng tốc độ, nhận lấy hình chi gông xiềng của ta đây!
Chủ hình chi văn minh tất nhiên sớm biết Lục Nguyên có tốc độ đến giai đoạn sáu tốc chi cảnh, tiêu liệu về hắn luôn bị chủ văn minh cao đẳng của thái cổ vương triều nghiên cứu. Hình chi gông xiềng của gã thật ra có khắc chế tốc độ giai đạn sáu một chút, khiến nó giảm xuống giai đoạn năm vô địch chi tốc độ. Nếu giảm xuống giai đoạn năm vô địch chi tốc độ thì không có gì đáng sợ, dù sao chủ hoang đạo văn minh cũng là cảnh giới đó. Giảm tốc độ của hắn xong bốn người phe gã bao vây tạo thành sức sát thương càng lớn.
Nhưng, không đúng, tại sao không có chút tác dụng với Lục Nguyên? Tốc độ của hắn vẫn nhanh như vậy?
Chủ hình chi văn minh là một người cực kỳ nhạy bén, gã liền phát hiện tốc độ của Lục Nguyên không phải giai đoạn thứ sáu tốc chi cảnh mà hơi gần với vô chi cảnh. Vô chi cảnh chỉ là truyền thuyết nhưng từ khi Thái Cổ thăng lên vĩnh hằng thì nó không còn là truyền thuyết nữa, bởi tốc độ của Thái Cổ chủ vĩnh hằng là vô chi cảnh.
Chủ vĩnh hằng là vĩ đại thoát khỏi vô số kỷ nguyên, hiện tại Lục Nguyên lại có tốc độ gần với Thái Cổ chủ vĩnh hằng.
- Mới rồi là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.
Ngón tay trắng nón thuôn dài của Lục Nguyên động.
Nhất kiếm, nhất kiếm!
Vẫn là một kiếm bên trong ẩn chứa hai trăm năm mươi hai chiêu thức cực hạn.
Kiếm này phát ra mũi nhọn đa số chỉ hướng chủ địa chi văn minh. Chủ địa chi văn minh hóa ra phòng ngự mạnh nhất của mình, năm vạn trọng đại địa phòng chắn, chiêu thức này khá giống với Tiên Chi Tử từng dùng nhưng khi đó gã chỉ sử dụng được ba trăm trọng địa địa mà thôi. Chủ địa chi văn minh giơ tay đánh ra là năm vạn trọng đại địa, nói đến thì chủ địa chi văn minh vốn chính là sư huynh của Trấn Nguyên Tử. Chiêu này tất nhiên gã sử dụng tốt hơn Trấn Nguyên Tử rồi, nếu dùng năm vạn trọng đại địa công kích thì đập chết ngươi không đền mạng, còn phòng ngự muốn công phá nó không phải chuyện dễ. Đây là phòng ngự siêu mạnh, dù là chủ hoang đạo văn minh muốn công phá nó cũng phải mất chút thời gian. Bởi vậy mặc dù đa số mũi nhọn trong chiêu của Lục Nguyên chỉ hướng chủ địa chi văn minh thì gã không chút để ý, gã không tin không thể ngăn cản nó.
Mũi kiếm đâm vào năm vạn trọng đại địa.
Chuyện gì thế này!
Một kiếm này là sao!
Chớp mắt một ngàn trọng đại địa bị đâm phá!
Không đúng, là một vạn trọng đại địa bị đâm phá!
Hai vạn trọng đại địa bị đâm phá!
Ba vạn trọng đại địa bị đâm phá!
Bốn vạn trọng đại địa bị đâm phá!
Năm vạn trọng đại địa bị đâm phá!
Kiếm quang sắc bén trực tiếp đâm thủng trái tim chủ địa chi văn minh! Mới rồi năm vạn trọng đại địa nổi danh phòng ngự tựa như tờ giấy mỏng bị đâm thủng.
- Kiếm thứ ba.
Lục Nguyên giơ ngón tay, kiếm thứ ba đã đánh chết chủ địa chi văn minh.
Lúc này chủ hoang đạo văn minh biến sắc mặt:
- Hoàn chỉnh phá!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.