Kiếm nhẹ nhàng ngân. Đúng rồi, Dưỡng Ngô tiên kiếm đang kêu. Đây là lần đầu tiên Dưỡng Ngô tiên kiếm bị triệt để chém ra lỗ hổng to. Dưỡng Ngô tiên kiếm rất không cam lòng. Lục Nguyên nhẹ vuốt Dưỡng Ngô tiên kiếm, miệng vết thương quá lớn, suýt nữa chém Dưỡng Ngô tiên kiếm thành hai nửa. - Dưỡng ngô dưỡng ngô, ta biết ngươi giận, thật ra lúc này ta cũng tức lắm. Mối thù này ta sẽ trả, cho ta năm năm, trong vòng năm năm, ta nhất định sẽ báo thù, Năm đó ước chiến với Kiếm Chi Tử là tám năm, bây giờ Lục Nguyên cho mình kỳ hạn. Năm năm, trong vòng năm năm nhất định sẽ báo lại ngày hôm nay mối thù phá kiếm, trọng thương nguy ngập. - Lần này kiếm gãy người chết. Đôi mắt Lục Nguyên bắn ra ánh mắt phấn đấu cực kỳ mãnh liệt: - Kiếm sẽ vì gãy mà tu sửa lại càng mạnh. Người chết rồi tu hành càng cường. Ta sẽ không thua! - Đây sẽ là lần thất bại nặn nề cuối cùng trong đời ta, sau này ta tuyệt đối không muốn nếm mùi cay đắng như vậy nữa. Lục Nguyên thầm nói với mình. Đúng vậy, lần này thua quá thảm, không bao giờ muốn như vậy nữa! Nối thống khổ thất bại nếm một lần là đủ rồi, không muốn nhấm nháp lần thứ hai. Trong chiến đấu, người người áo đen đột nhiên lộ mặt chiếm hết ưu thế. Hoang Chi Tử quát dài: - Tố lắm, mặc kệ ngươi là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng, lần sau gặp lại là ngày chết của ngươi! Hoang Chi Tử biết bây giờ thực lực của mình kém xa người áo đen bí ẩn này. Tuy nhiên, Hoang Chi Tử tin tưởng lần sau gặp lại chắc chắn mình có thể chém chết tên đó, bởi vì gã là Hoang Chi Tử, khí vận đệ nhất tử, kỷ nguyên chi tử. Trước lần gặp lại đó mình phải biến càng mạnh hơn, đây không phải chuyện nhẹ nhàng gì. Hoang Chi Tử quát dài, thu lại Hồng Hoang Thần Kích, biến mất không còn bóng dáng. Người áo đen bí ẩn cười nói: - Tốt lắm, Pháp Thánh Đế Tử, các vị Kiếm Môn, ta muốn mang Lục Nguyên biến mất một đoạn thời gian. Yên tâm, ta không có ác ý gì với hắn. Nói xong gã dùng pháp lực cuốn, giây tiếp theo trong Kiếm Môn đã không thấy người áo đen và Lục Nguyên đâu. Sau khi không gian di chuyển, Lục Nguyên phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ xanh ngắt, chắc là một tinh cầu không có ai đến, không khí còn trong lành, có không ít yêu thú cường đại. Nhưng rõ ràng yêu thú to cỡ mấy vạn trượng không dám đến gần. Người áo đen bí ẩn này khí thế quá nhiếp người, gã không chủ động phóng ra khí thế nhưng vì quá mạnh nên không phóng khí thế cũng đã nhiếp người rồi. Lục Nguyên hộc máu, nói: - Ngươi là ai? Nằm trong Năm Mươi Thiên Bảng? Người áo đen bí ẩn cười tủm tỉm nói: - Hoang Chi Tử bức không ra chân thân của ta nên nói ta ở trong Năm Mươi Thiên Bảng. Hoang Chi Tử có thể buộc ra chân thân của ta mới là quái dị, ta cũng không cần lăn lộn nữa. Người áo đen tháo xuống mặt nạ lô gìra một khuôn mặt. Cái này! Lục Nguyên ngây ngốc. Dưới mặt nạ dù là mặt mày của ai Lục Nguyên đều sẽ không quá mức kinh ngạc. Nhưng khuôn mặt này thật là quá chính khí. Đây thật sự như là chính nhân quân tử bẩm sinh, trời sinh có vị đại nho. Khuôn mặt của gã đại biểu cho nho thực nghĩa, nho áo nghĩa. Dường như gã chính là trời sinh chính nghĩa, vô địch chính khí. Chính nhân quân tử trong chính nhân quân tử như vậy, Lục Nguyên không tưởng tượng nổi sẽ giả trang làm người áo đen, thật là không xứng với chính khí của gã. - Quân tử làm việc không thể gò bó thủ đoạn. Đại nho nói: - Còn thân phận của ta thì cũng nói cho ngươi biết luôn vậy, ta chính là Nho Chi phó chủ văn minh. Cái gì!? Nho Chi phó chủ văn minh??? Lục Nguyên chấn kinh rồi, không bao giờ ngờ người đến chính là Nho Chi phó chủ văn minh. Nho Chi phó chủ văn minh không phải phó chủ văn minh bình thường mà là có công lực cực kỳ tinh thâm, cũng là người thống trị nho chi văn minh. Khoan đã, mình nớ một chuyện. Lúc mình rời khỏi Tháp Nguyên Tố định đi nghênh chiến với Kiếm Chi Tử thì giữa đường đụng phải phụ tử Lăng Thanh Vân. Phụ tử Lăng Thanh Vân âm hiểm xảo trá muốn giết mình, kết quả mình vào Cổ Cổ tuyệt địa gặp phải Cổ Cổ Thú, ngược lại nhờ đó tăng lên một tầng, cuối cùng giết ngược lại phụ tử Lăng Thanh Vân. Điểm này không sai, khi ấy từ lời nói của phụ tử Lăng Thanh Vân biết được dường như Nho Chi phó chủ văn minh đi khiêu chiến với phó chủ yêu chi văn minh kết quả là thất bại trở về, trọng thương gần chết, lúc đó dường như Nho Chi phó chủ văn minh định đem truyền thừa cho mình, nên mới khiến phụ tử Lăng Thanh Vân đến truy sát. Không ngờ bây giờ gặp được Nho Chi phó chủ văn minh. Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Ngày của ta không còn nhiều nên muốn tìm một người truyền thừa. Trong toàn trung ương thiên triều có rất nhiều nhân tài nhưng người chính khí trong tâm thì ít đến đáng thương, chân chính phù hợp cách nghĩ của ta chỉ chỉ có một người, chính là ngươi. Ta âm thầm khảo sát ngươi rất lâu, bao gồm ngươi vào di thất địa tà kiếm văn minh thật ra ta có theo đến. Phải rồi, ngươi ở di thất địa có hai người gần văn minh cảnh âm thầm bảo vệ, một là bạch y kiếm khí, một là áo xám bi kiếm khí. Lục Nguyên nghe đến đây liền hiểu, ngươi như thế thì chắc chắn là Yến Thương Thiên và Chu Thanh Huyền rồi. Không ngờ hắn đi tà kiếm văn minh thì hai người này âm thầm bảo vệ. - Kiếm thuật của ngươi rất tốt, phẩm tính cũng khá. Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Cho nên cuối cùng quyết định cho ngươi thử một lần, xem coi ngươi có thể nhận truyền thừa của ta không. Vậy nên khi hậu bối Hoang Chi Tử kiêu ngạo vô lễ định giết ngươi thì ta nhúng tay vào. - Đương nhiên muốn nhận truyền thừa của ta không dễ dàng, phải nhận tầng tầng thử thách. - Bây giờ cho ngươi vật truyền thừa thứ nhất đi. Nho Chi phó chủ văn minh nói rồi giơ tay lên, trong không trung xuất hiện một văn tự chớp lóe. - Đổ! Nho Chi phó chủ văn minh cho Lục Nguyên món thứ nhất chính là chữ đổ. - Văn tự này là đổ phân thân, là ba phần phân thân, không giống bình thường. Phó chủ Nho chi văn minh nói: - Đây là thử thách thứ nhất ta cho ngươi. Ngươi được đến đổ tự phân thân này rồi sẽ làm cái gì? Hoang Chi Tử giận dữ nói: - Chết tiệt! Rốt cuộc là ai trong Năm Mươi Thiên Bảng, dám đối nghịch với ta! Đương nhiên gã phải giận dữ, gã là Hoang Chi Tử, kỷ nguyên chi tử. Là con ông trời. Người như gã mà thất bại một lần. Làm sao gã không giận được? Người khác dưới văn minh cảnh vừa nghe Năm Mươi Thiên Bảng liền im thin thít, bởi vì người Năm Mươi Thiên Bảng là mạnh nhất dưới văn minh cảnh. Nhưng Hoang Chi Tử không thèm quan tâm, vì gã biết dù bây giờ mình không bằng người trong Năm Mươi Thiên Bảng nhưng cho gã thời gian thì chắc chắn sẽ vượt qua mọi người, đây là tự tin của kỷ nguyên chi tử. Hoang Chi Tử tùy tiện vung Hồng Hoang Thần Kích, nói: - Bây giờ đi Đổ Tiên Đảo thôi, Đổ Tiên Đảo sắp mở rồi, bằng vào khí vận của kỷ nguyên chi tử ta chắc chắn lời to. Đi tìm tài nguyên một phen, đến lúc tăng thực lực rồi đập bẹp hết toàn bộ người trong cái gì Năm Mươi Thiên Bảng. Ta mới là mạnh nhất dưới văn minh cảnh, những người khác đều là đồ bỏ đi. Hơn nữa ta đã đồng ý với đảo chủ Đổ Tiên Đảo là sẽ đi áp trận. - Lần sau gặp Lục Nguyên chính là ngày chết của hắn! Hoang Chi Tử vung Hồng Hoang Thần Kích chém phá hư không thuấn di đi. Gã thuấn di dài hơn người bình thường rất là nhiều, hiển nhiên trải qua thiết tắc dung hợp thăng cấp. Lúc này, trên một tinh thần. Nho Chi phó chủ văn minh lấy ra rõ ràng là một đổ tự phân thân. Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Đổ tự còn tồn tại trong văn tự môn, đổ tự phân thân là ba phần phân thân vô cùng hiếm hoi, trên đời khó tìm. Ngươi sẽ dùng đổ tự phân thân này làm cái gì? Nhớ kỹ, đây là thử thách thứ nhất ta cho ngươi. Lục Nguyên nhận lấy đổ tự phân thân, nó vào tay làm hắn cảm thấy máu như sục sôi, đây không phải loại thiêu đốt chiến đấu thường khi mà là cảm xúc thiêu đốt mặt khác. Lục Nguyên trước giờ chưa từng cờ bạc nhưng nay trong đầu hiện ra đủ kiểu đủ dạng bài bạc, rất muốn chơi một lần. Lục Nguyên dứt khoát hỏi: - Hiện nay tại đâu có đổ? - Nếu nói chỗ nào có đổ thì chắc là Đổ Tiên Đảo. Nho Chi phó chủ văn minh đáp: - Đổ Tiên Đảo là một vùng đất kỳ lạ ở một góc trung ương thiên triều. Vùng này mười năm mở một lần, một lần mở đổ một năm. Mỗi lần Đổ Tiên Đảo mở đầu có một đám người thích cờ bạc đi tới đó. Trên Đổ Tiên Đảo các loại tài nguyên thứ nào cũng có, dù sao chỉ cần ngươi muốn đổ thì sẽ tìm được đối thủ. Lục Nguyên nói: - Vậy thì đi Đổ Tiên Đảo. - Tốt lắm, dù sao ta cũng rảnh, cùng ngươi đi một chuyến vậy. Nho Chi phó chủ văn minh mỉm cười, gã dùng một thủ thuật che mắt, trong khoảnh khắc dường như biến thành người khác vậy. - Đương nhiên hai chúng ta dù là ai ở trong trung ương thiên triều đều nổi tiếng, nên muốn đi Đổ Tiên Đảo phải ngụy trang trước. Ta sửa tên gọi là Lý Hạo Nhiên. - Vậy gọi là Lý Thái Sử đi. Lục Nguyên nói, cũng giả trang. Nho Chi phó chủ văn minh lắc đầu, nói: - Ngươi giả trang không được, thôi, thuạn tiện dạy ngươi một chút. Lục Nguyên phát hiện phó chủ Nho chi văn minh đúng là kỳ quái, hoàn toàn khác với hắn tưởng tượng. Gã sẽ cố ý giả làm người trong Năm Mươi Thiên Bảng lừa Hoang Chi Tử, biết đủ các loại ngụy trang, rồi còn đổ tự phân thân, đâu có giống Nho Chi phó chủ văn minh, hoàn toàn không hợp hình tượng đường đường chính chính. Nho Chi phó chủ văn minh cười to nói: - Quân tử không câu nệ tiểu tiết, nếu chuyện gì cũng gò bó rập khuôn thì làm sao đấu với những người khác? Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Nếu ngươi đã kêu Lý Thái Sử thì gọi ta là sư thúc đi, giả bộ hai ta là sư thúc sư điệt. Lục Nguyên gật đầu đáp: - Tốt. Nho Chi phó chủ văn minh bắt đầu dạy Lục Nguyên đạo dịch dung ngụy trang, thế là hắn phát hiện hóa ra đạo dịch dung ngụy trang rộng lớn đến vậy, khó mà tưởng tượng. Thì ra mình biết về đạo này quá ít, giả trang dễ bị người phát hiện như vậy. Nho Chi phó chủ văn minh mới là cao thủ của đạo này. Lý do mình lấy tên Lý Thái Sử càng đơn giản, sư phụ thứ nhất là Lý Nguyên Bạch, sư phụ thứ hai là thái sử không, hợp lại chính là Lý Thái Sử. Đổ Tiên Đảo! Đây là một hòn đảo bài bạc, trên Đổ Tiên Đảo có tầng tầng cấm pháp, không ngừng trôi nổi, bình thường không thấy được nó, chỉ mười năm một lần thịnh hội đổ bác bắt đầu mới báo cho người trung ương thiên triều. Lần này Đổ Tiên Đảo ở góc xó xỉnh nào đây? Lần này Đổ Tiên Đảo là ở cạnh thế giới hỏa sơn. Nhân tính bên trong thường có mấy nhược điểm. Trong đó một cái chính là đổ. Vậy nên mười năm mở một lần, một lần mở một năm, Đổ Tiên Đảo mỗi lần mở đều có rất nhiều người, lần này cũng không ngoại lệ, thật là núi người biển người, thần tiên cao thủ rất nhiều người tụ tập đến. - A, Nam Cực Tiên Ông, ngươi cũng đến? - Lần này chỗ ta có một đơn lô luyện ra nhiều lắm có thể đổ, nói không chừng sẽ kiếm được chút ít,à thua cũng không thành vấn đề. - A, Võ Tiêu Đế Tử, ngươi cũng đến? - Đúng vậy, gần đây linh thạch khá nhiều nên cầm chút ít tới đổ, xem coi có cược được chút công pháp gì không. Trong đám người chưa chắc đều là mê cờ bạc, có một số là đến xem có công pháp mình cần rồi mới đổ với nhau. Trong trung ương thiên triều có một số người là như vậy, họ được công pháp không đem ra chợ bán mà đến Đổ Tiên Đảo để đổ. Nguyên Đổ Tiên Đảo có đủ các loại đánh cược, tài nguyên, công pháp, đàn bà, thứ gì cũng có người đổ cả. Đương nhiên muốn tiến Đổ Tiên Đảo trước tiên phải ở trên đầu đảo nộp ra mười khối thiên cấp linh thạch, nếu ngay cả thiên cấp linh thạch cũng không có thì căn bản không tư cách ở đây đổ. Đổ Tiên Đảo chủ yếu là kiếm món tiền này, mười khối thiên cấp linh thạch không tính ít, nhân số nhiều thì thu được thiên cấp linh thạch càng nhiều. Đương nhiên bản thân Đổ Tiên Đảo không ở trên đảo lấy phần trăm. Ngày hôm nay Đổ Tiên Đảo tiến đến hai sư thúc sư điệt. Sư thúc tên Lý Hạo Nhiên, sư điệt tên là Lý Thái Sử, không biết là môn phái nào nữa. Đổ Tiên Đảo không quan tâm ngươi đến từ môn phái nào, chỉ cần đổ sảng khoái là được, Đổ Tiên Đảo không chú ý nhiều như vậy. Sư thúc Lý Hạo Nhiên dường như là thế giới cảnh thập tầng, tu vi như thế tại Đổ Tiên Đảo không có gì nổi bật. Trên Đổ Tiên Đảo trong các đổ cách có không ít người thế giới cảnh thập tầng, cũng có nửa bước văn minh cảnh. Tại trung ương thiên triều bình thường càng lên trên thì càng ít người, nhưng người thế giới cảnh thập tầng, nửa bước văn minh cảnh thì đúng là không ít, bởi vì văn minh cảnh quá khó khăn, rất nhiều người kẹt tại đây. Lục Nguyên hóa trang thành Lý Thái Sử, bộ dạng bây giờ là một thư sinh, đi theo sau lưng Nho Chi phó chủ văn minh biến thành Lý Hạo Nhiên. Trên đường đi qua hai bên là bàn mở các loại cờ bạc. Cái gì choi bài lá, lắc xúc xắc, bài cửu vân vân, đương nhiên cũng có thể đổ ai ra tay càng nhanh, kiểu dáng phong phú, ngươi muốn chơi thế nào cũng được. Lục Nguyên cảm giác rõ ràng trong Đổ Tiên Đảo có người vì đổ mà đổ, chỉ cần kích động là bắt đầu đổ. Có người vì công pháp, pháp bảo đặc biệt mới đổ, rất là bình tĩnh ra tay, các hình các dạng. Đây chính là Đổ Tiên Đảo! Lục Nguyên ở bên cạnh thử vài cái, phát hiện có đổ tự phân thân ở đây, đổ thứ gì cũng thuận lợi, liên tục thắng hết. Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Nguyên cờ bạc, hắn thích rượu, thức ăn ngon, không dính dáng gì nhiều đến cá cược. Đổ một hồi phát hiện các loại tài nguyên đều vào tay, so với đánh sống đánh chết thì nhanh rất nhiều. Đây chính là sức hấp dẫn của cờ bạc! Đương nhiên Lục Nguyên cũng biến mình có đổ tự phân thân trong tay, nếu không thì muốn nhanh vậy kiếm các loại tài nguyên đâu có dễ. Ủa! Đây là! Lục Nguyên phát hiện một ván cược có người đặt cược là Thiên Tôn Đan. Thiên Tôn Đan! Đây chính là Đây chính là đan dược để trùng kích thiên tôn, cũng tức là trùng kích thế giới cảnh thất tầng, Thiên Tôn Đan cực kỳ thưa thớt thế mà giờ lấy ra đổ. Lục Nguyên nhìn người kia, phát hiện kẻ đánh bạc là một người bình thường rơi lệ thương tâm. Người này chính là Giản Lưu Lệ! Cũng là đệ tử thứ hai của đệ nhất quân sư Giản Vân Sầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]