Chương trước
Chương sau
Hơn nữa kiếm là thứ người khác sáng tạo có tuyệt như thế nào cũng là người đó tạo ra, không khả năng hoàn mỹ thích hợp bản thân, không có vô hạn thăng cấp ngày càng cường đại.
Chỉ có kiếm chiêu mình sáng tạo ra mới thích hợp hoàn mỹ bản thân, cũng vì người dùng biến cường mà càng mạnh.
Kiếm chiêu cấp diệt thế!
Thật ra dưới tình huống bình thường Lục Nguyên tuyệt đối không có khả năng sáng chế ra kiếm chiêu cấp diệt thế. Muốn sáng tạo kiếm chiêu cấp diệt thế ít nhất cần cấp thiên tôn, đó là ít nhất cần thiết. Cho dù Kiếm Chi Tử cũng không sáng tạo ra kiếm chiêu cấp diệt thế, có thể dùng kiếm chiêu cấp diệt thế và sáng tạo ra nó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Năm đó Lục Nguyên sáng tạo ra Dưỡng Ngô kiếm pháp cấp tinh thần đã khiến đám người kinh sợ té ngã, nếu hắn nói mình sáng tạo ra kiếm pháp cấp diệt thế thì chắc rung động đến kiếm tổ tinh thần. Bởi vì những thái thượng trưởng lão trên kiếm tổ tinh thần muốn sáng tạo ra kiếm pháp cấp diệt thế đều khá khó khăn, Lục Nguyên càng dễ sợ, trực tiếp sáng tạo ra kiếm chiêu cấp diệt thế.
Đây đúng là kinh! Thế! Hãi! Tục!
Đương nhiên không có ai thấy cảnh tượng kinh thế hãi tục như vậy.
Không đúng, không phải không có ai!
Có người!
Cơ Thiên Vũ! Không sai, chính là Thiên Thủy Môn thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ, nàng rất tò mò Lục Nguyên nên tới nhìn một cái, vừa lúc thấy cảnh tượng hắn sáng tạo kiếm pháp. Mới đầu nàng cho rằng Lục Nguyên đang múa kiếm nhưng lập tức phát hiện không thích hợp, múa kiếm khác với sáng tạo kiếm.
Múa kiếm không cần sửa đổi, kiếm chiêu vốn có như thế nào thì như thế ấy.
Sáng tạo kiếm cần sửa chữa, không ngừng sửa đổi.
Cơ Thiên Vũ dụi mắt, nàng nhìn thấy điều gì thế này! Lục Nguyên! Lục Nguyên đang sáng tạo ra kiếm, còn không phải là kiếm pháp bình thường mà là kiếm pháp cấp diệt thế! Thực lực của Thiên Thủy Môn ngang bằng với Kiếm Môn, hơi mạnh chút, Thiên Thủy Môn có một bộ kiếm chiêu cấp diệt thế, nhưng nó bị bảo tồn từ đời này sang đời khác, rất trân quý, trân trọng. Trong môn phái không có năm người tập luyện được kiếm chiêu cấp diệt thế này.
Đối với kiếm chiêu cấp diệt thế, ý tưởng duy nhất của Cơ Thiên Vũ chính là cực kỳ quý giá.
Nhưng bây giờ, ở trước mắt nàng Lục Nguyên sáng tạo ra kiếm pháp cấp diệt thế, hơn nữa xem ra so với kiếm chiêu cấp diệt thế trấn phái của Thiên Thủy Môn còn đáng sợ hơn chút.
Cái này!
Cơ Thiên Vũ không biết dùng ngôn ngữ gì biểu đạt sự kinh ngạc hiện nay.
Đợi Lục Nguyên ngừng sáng tạo bộ kiếm chiêu thì nàng thắc mắc hỏi:
- Đây là ngươi sáng tạo ra?
- Đúng vậy.
Lục Nguyên gật đầu, mơ hồ cảm thấy Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo đạo thứ ba thượng cổ kiếm đạo có thể trở thành đại sát khí cho hắn thăng lên văn minh cảnh, lờ mờ cảm thấy sau sáu kiếm còn có kiếm thứ bảy, nhưng trong phút chốc không suy đoán ra được kiếm thứ bảy là kiếm chiêu gì nữa.
Dừng ở đây thôi, chuẩn bị ra tay! Ra tay cứu người!
Chỗ bảng cống hiến cá nhân của liên minh ba phái tụ tập không ít người, truyền đến vô số tiếng xôn xao.
- Hạng nhất vẫn là Ngự Hỏa Môn thái thượng trưởng lão Chúc Viêm. Chúc Viêm trưởng lão thực lực kinh người, Ngự Hỏa Quyết huyền diệu vô biên, bá đạo vô song, cho dù Phó lão quỷ nổi danh Vô Song Môn cũng không dám ngay mặt đánh với Viêm trưởng lão. Hạng nhất bảng cống hiến là không có gì bất ngờ, hợp tình hợp lý.
- Hạng hai vẫn là Thiên Thủy Môn thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ. Cơ Thiên Vũ thực lực cao sâu khó dò không giống bình thường. Thiên Sơn Môn Hùng Bách Lý được gọi là lấy thổ khắc thủy cũng không khắc được nước của Cơ Thiên Vũ trưởng lão. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đúng vậy, ba phái đấu ba phái, Ngự Hỏa Môn và Vô Song Môn không chịu thiệt, Thiên Thủy Môn so với Thiên Sơn Môn cũng không kém, nhưng thiếu đi Kiếm Môn. Kiếm Môn tuyệt đối không phải là địch thủ của Hoang Thú Môn.
- Trước kia Kiếm Môn thực lực không tệ, tiếc rằng bây giờ qua mấy lần nội loạn, thực lực giảm mạnh nay chỉ phái một Lục Nguyên đến. Một Lục Nguyên thì có thể làm nên chuyện gì?
- Kiếm Môn không có ai.
- Phải rồi, Lục Nguyên cũng là người nổi tiếng như cồn, hắn tới đây đã mười ngày rồi, không biết bây giờ được bao nhiêu điểm?
Một người tò mò hỏi.
Một người khác cười lạnh nói rằng:
- Thì ngươi tra liền biết ngay thôi.
Người mở đầu lập tức dò xét, nhưng tra tới tra lui không thấy tên của Lục Nguyên đâu. Sao vậy chứ? Tổng cộng có một trăm sáu mươi ba người mà thôi, tại sao vẫn không trông thấy tên Lục Nguyên ở đâu?
Rốt cuộc cái người cười khẩy kia không bỏ qua được, lại nói:
- Tên cuối cùng.
- Tên cuối cùng.
- Người kia liền nhìn dưới chót.
'Thứ một trăm sáu mươi ba, Lục Nguyên, không điểm, Kiếm Môn.
Xem số điểm xếp hạng này khiến người tra xét kia ngây ra. Gã sớm nghe tiếng của Lục Nguyên, cho nên mới không điều tra dưới chót. Lục Nguyên đến mười ngày rồi, nhiều ít nên kiếm chút điểm chứ, kết quả lại xếp chót, không kiếm được một điểm.
- Đây là sao? Lục Nguyên có tệ tới đâu cũng không khả năng không kiếm được một điểm!
- Hừ, có cái gì không thể? Lục Nguyên có nổi tiếng như thế nào thì chỉ là một người trẻ tuổi thôi, nghe nói pháp lực không cao lắm, hình như là thế giới cảnh nhị tầng. Thế giới cảnh tam tầng Cửu Thanh Sơn còn bị người Hoang Thú Môn bắt, hắn đi lên để tìm chết à? Theo ta thấy Lục Nguyên chỉ là đến cho có thôi, chẳng qua mặt trên Kiếm Môn không sai ai tới được, hắn bất đắc dĩ mới tùy tiện đến dạo một vòng, vài ngày sau trở về bàn giao công việc, vậy là không gặp nguy hiểm gì.
Số người ủng hộ Lục Nguyên đương nhiên không khả năng đồng ý cách nhìn này, nhưng Lục Nguyên tới chỗ này đã mười ngày mà không kiếm được một điểm nào, vẫn xếp chót bảng cống hiến cá nhân, đây là sự thật thép không cho cãi lại.
- Ai, Kiếm Môn có Lục Nguyên đến thì ra là yếu như bún. Chỗ chúng ta cơ bản là hai môn phái đấu với ba phái Thiên Sơn Môn, Vô Song Môn, Hoang Thú Môn. Lấy một đánh ba thì sao thắng được? Sao cướp lại Địa Long Tinh được chứ.
- Không phải chúng ta không cố gắng mà vì Kiếm Môn quá vô dụng.
- Ài!
Cuối cùng tiếng xì xầm đều biến thành than ngắn thở dài.
Hết cách! Đúng là hết cách rồi!
Kiếm Môn quá mức vô dụng!
Một góc liên minh ba phái, Lục Nguyên đang tĩnh tọa.
Đã sáng tạo ra thượng cổ kiếm đạo, bắt đầu cứu người.
Vậy thì, xuất phát thôi.
Lục Nguyên đứng dậy, đeo kiếm và mang rượu lên đường.
Thú Hồn Sơn là một sơn mạch to lớn trên Địa Long Tinh, sơn mạch này hình dạng giống như vô số dã thú tập hợp, cho nên mới có cái tên là Thú Hồn Sơn. Bây giờ trên Hoang Thú Môn đang trú đóng người Hoang Thú Môn, coi như là một trong ba điểm Địa Long Tinh, viện trợ cho hai điểm khác.
Trên Thú Hồn Sơn có tổng cộng năm mươi lăm người Hoang Thú Môn, trừ điều đó ra còn bắt hai mươi mốt tù phạm Kiếm Môn. Vốn Kiếm Môn đóng ở đây hơn bốn mươi người nhưng bị đồ sát hơn một nửa, giờ chỉ còn lại hai mươi mốt người.
Người Hoang Thú Môn lúc rảnh quá tìm việc làm là ngược đãi người Kiếm Môn.
Ví dụ lúc này Hoang Thú Môn thái thượng trưởng lão Hùng Chiến đang ngược đãi Kiếm Môn thái thượng trưởng lão Cửu Thanh Sơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.