Lần thứ hai đi tới thương nghiệp tinh thần, Lục Nguyên đến cửa hàng bán tiền hậu tả hữu càn khôn thạch, giữa đường có ngắm phong cảnh.
- Cái này tặng nàng.
Một thanh niên đưa ra chín con thiên tinh ngư.
- Vậy, ta nhận.
Chần chờ một lát, thiếu nữ thanh tú gật đầu.
Bên cạnh vang tiếng huýt sáo kêu la hay hay. Thoáng chốc bị đám người náo nhiệt cản đường, Lục Nguyên thuạn miệng hỏi có chuyện gì.
Bên cạnh một người nói:
- Không phải ngươi ở pháp cổ thế giới sao? Chúng ta ở pháp cổ thế giới đều biết trong pháp cổ thế giới tặng chín con thiên tinh ngư chính là tượng trưng cầu yêu. Chín con thiên tinh ngư là ý thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp làm bạn.
Nghe câu đó Lục Nguyên ngây như phỗng.
Chín con thiên tinh ngư là ý thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp làm bạn!
Cái này! Cái này! Cái này!
Mình thật tình chỉ là tùy tay tặng chín con thiên tinh ngư mà thôi, thật sự là tùy tay, không có ẩn ý gì khác hết, không hề biết pháp cổ thế giới có phong tục như vậy, mình thật sự là thấy thiên tinh ngư đẹp nên mới tùy tiện tặng.
Mình thật sự không có ý đó!
Lục Nguyên coi như hiểu tại sao cần cổ trắng ngần của Vân Tụ Tuyết đỏ hồng.
Lục Nguyên cũng hiểu ra vì sao Vân Tụ Tuyết nhận chín con thiên tinh ngư rồi liền đi ngay.
Thì ra lạ vậy! Một hiểu lầm xinh đẹp.
Lục Nguyên dở khóc dở cười, nhưng ngẫm nghĩ lại nếu đã là hiểu lầm xinh đẹp rồi thì không giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tien-mon/1395902/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.