Một kiếm của Lục Nguyên đã đâm vào vuốt cửu vĩ miêu yêu, mượn sức, lấy tư thế càng diệu nhào qua, lại thi triển một kiếm, một kiếm nối tiếp kiếm, không ngừng xuấ kiếm đánh về phía cửu vĩ miêu yêu. Con cửu vĩ miêu yêu muốn đem Lục Nguyên thành điểm tâm, kết quả nó thành điểm tâm của hắn.
Sau mấy chục chiêu, cửu vĩ miêu yêu đắt giá bị Lục Nguyên đánh chết.
Một kiếm qua đi, dùng đại pháp lực hút ra miêu yêu châu của miêu yêu. Con miêu yêu to mấy trăm trượng nhưng miêu yêu châu nhỏ đến lạ lùng, chỉ cỡ bàn tay. Miêu yêu châu hình tròn, mềm mại nhưng mặc kệ Lục Nguyên thi triển pháp lực rót vào trong thế nào cũng không thể công phá miêu yêu châu.
Hay cho miêu yêu châu!
Thời gian bất giác trôi qua năm tháng.
Trong cắn nuốt khói độc, một bóng xanh nhanh chóng xẹt qua, cùng bay với cái bóng còn có óng cửu vĩ miêu yêu to lớn. Lát sau bóng cửu vĩ miêu yêu động, lát sau là bóng xanh động. Qua chốc lát, bóng miêu yêu châu ầm một tiếng như núi ngã.
Kỳ lạ là trong cắn nuốt khói độc thế mà có người hoạt động bình thường được, quái dị thật.
Lục Nguyên thở phào.
cắn nuốt khói độc này phạm vi quá lớn, hắn phát hiện thanh thánh kiếm đạo chỉ có thể ở rìa cắn nuốt khói độc chứ không thể xâm nhập vào trong, trừ phi nuốt một ít văn tự dược văn minh thăng cấp mới có thể tiến vào khu vực càng sâu. Nhưng dù chỉ ở ngoài rìa thì trong thời gian này thu hoạch quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tien-mon/1395814/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.