Chương trước
Chương sau
Đây là loại nhân vật như thần như ma cỡ nào chứ!
Thực lực đáng sợ đến mức nào!
Người này, thật là đại đạo cảnh ư? Người này rốt cuộc là đại năng nhân sĩ nào chuyển thế!
Nếu không phải đại năng nhân sĩ chuyển thế thì sao có thực lực đáng sợ đến vậy!
*Bộp!*
Lại một tên bị thương dưới kiếm Lục Nguyên. Kiếm quang chợt lóe, lại một tên bị đâm trúng cổ họng, ánh sao ảm đạm một mảnh, lại một Vô Song bắc Đẩu Thất Tinh Trận bị phá.
Vô Song Môn vốn là môn phái cực kỳ hung tàn, ai nấy giống như Lý Tam Tiếu, Hà Cầu Ý, nếu đặt ở Tấn quốc thì hành vi của chúng là điển hình ma môn, nhưng bởi vì đầu phục chư đa văn minh cai quản, giết không đáng tiếc.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Hành động của các ngươi không khác gì heo chó, một nay ta thay trời hành đạo!
Một tên rồi một tên chết dưới tay Lục Nguyên, cuối cùng chỉ còn lại một mình Phó Dịch. Lục Nguyên đứng ở trước mặt Phó Dịch, bây giờ gã đã tan vỡ. Gã chưa từng thấy kẻ nào dưới hỗn động cảnh, trừ chư đa văn minh, như thần như ma giống Lục Nguyên.
- Đừng giết ta, đừng giết ta, ta làm con chó của ngươi, xin đừng giết ta!
Gã khó khăn lắm mới tu đến cảnh giới hiện tại, gã không muốn chết, gã còn có nhiều năm để sống, còn quá nhiều điều thú vị hưởng thụ, còn nhiều mỹ nữ thị thiếp tận hưởng. Cho nên gã lựa chọn cầu xin tha thứ, cái gọi là chết anh hùng không bằng sống hèn.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Mới bắt đầu hở chút đòi giết ta chính là ngươi, mềm lòng với ngươi trừ phi ta không có não. Bây giờ chết cho ta!
Đại chưởng pháp lực giáng xuống, *bộp* một tiếng, triệt để chấm dứt Phó Dịch.
Toàn quá trình dứt khoát gọn gàng, cực kỳ đơn giản.
Đám người đứng xem hoàn toàn câm nín.
Vô Song Môn, hơn hai mươi người liên hợp thế mà không phải đối thủ một mình hắn.
Cái gì Luyện Hồn Ma Nhân, Huyết Dược Bàn Tử Lý, cái gì Vô Pháp Vô Thiên, cái gì tiểu lãnh tụ đệ tử trung tâm, tất cả giống như cục đất sét. Những người này bình thường cực kỳ lợi hại, mới rồi còn đánh đám Diệp Cơ Phát Kiếm Môn tơi tả, hiển nhiên không phải dễ chọc, bây giờ tỏ ra yếu đuối như vậy chỉ có một khả năng, đó là Lục Nguyên quá mạnh.
Cái gì mà Vô Song bắc Đẩu Thất Tinh Trận, trận pháp xuất sắc nhất Vô Song Môn, ở trước mặt Lục Nguyên yếu ớt như tờ giấy. Nhưng mới rồi rõ ràng lúc thúc đẩy Vô Song bắc Đẩu Thất Tinh Trận, dù là người đứng xem cũng thấy ánh sao một mảnh không thấy rõ ràng, kết quả Lục Nguyên tùy tay phá.
Đây là loại biến thái ngang tàng cỡ nào, có chút đáng sợ đến khó tin. Nhớ năm đó Kiếm Môn có Kiếm Ma, Kiếm Tham kiệt xuất, lúc chưa đến hỗn động cảnh e rằng không đáng sợ đến cỡ này!
Lục Nguyên mặc kệ ánh mắt cực kỳ kinh sợ của đám người, tay thu pháp lực nâng vận, thu Tiểu Hỗn Động Thạch tới. Vốn đám Diệp Cơ Phát có năm viên Tiểu Hỗn Động Thạch, bên Phó Dịch cũng có bảy Tiểu Hỗn Động Thạch, một hơi thu mười hai viên Tiểu Hỗn Động Thạch cộng thêm cái vốn có, bây giờ mình có mười bảy viên Tiểu Hỗn Động Thạch.
Đương nhiên còn có chiến lợi phẩm khác. Nhân vật giống Phó Dịch ở trong Vô Song Môn có thân phận, gần ngang bằng với Hiên Viên Lệnh tại Kiếm Môn. Trên người gã đã có đến bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch, hai mươi người khác trung bình cũng cỡ hai mươi vạn trung phẩm linh thạch, tương đương nói mình có được hơn bốn trăm vạn trung phẩm linh thạch, phát tài to rồi. Cộng thêm vốn có ba mươi vạn khối trung phẩm linh thạch, tổng cộng mình được hơn bốn trăm bảy mươi vạn khối trung phẩm linh thạch, số lượng khổng lồ khó tin, thậm chí khánh vân trên đỉnh đầu nhét không nổi nữa. Kỳ thực đỉnh khánh vân của Lục Nguyên so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng có nhiều trung phẩm linh thạch thế này thì cũng nhét không hết.
Hết cách, phải luyện nó thành linh mạch cho dễ mang.
Lục Nguyên đem những trung phẩm linh thạch lợi dụng luyện hợp quyết luyện thành một linh mạch tam cấp có được bốn trăm bảy mươi vạn khối trung phẩm linh thạch. Con linh mạch tam cấp ở trong đỉnh đầu khánh vân kết thành không gian lấp lánh ánh sáng, rất nhiều cùng nhau tỏa nguyên khí đậm đặc. Trong đỉnh khánh vân nguyên khí đậm đặc hơn cả bên ngoài gấp nhiều lần.
Đỉnh đầu khánh vân chứa linh mạch tam cấp thì còn hơi nhỏ chút, thật hy vọng sớm lên đến hỗn động cảnh, có hỗn động không gian mới là tuyệt vời.
Còn truyền thuyết cấp linh thú từ tay hơn hai mươi người thu hoạch được một trăm bốn mươi bảy truyền thuyết cấp linh thú, chỉ cần đổi chúng nó thành vân hệ linh thú, thêm vào mình có bảy con truyền thuyết cấp linh thú, tức là nói tổng cộng mình có một trăm năm mươi bốn con truyền thuyết cấp linh thú. Những truyền thuyết cấp linh thú cùng phát lực thì tốc độ tăng pháp lực của mình sẽ nhanh rất nhiều. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thiên Ngộ Thạch cũng thu được ba mươi mốt khối, còn có các loại tài nguyên, linh vật đủ cả, nhiều đếm không xuể.
Bây giờ Lục Nguyên không thể không cảm thán rằng, cái gì kêu người không ngang ngược không giàu, ngựa không ăn cỏ không mập.
Lần này thu hoạch về mặt tài nguyên thì tài sản đột ngột tăng gấp mười lần thậm chí là hai mươi lần, coi như phát tài to.
Hoàng Diện Lão Giả ngồi trên mặt đất, bắt đầu bói toán.
Cây kim trên la bàn xoay chuyển, mai rùa ngã lăn.
Một mặt nước nửa hư nửa thực xuất hiện trước mặt lão. Hoàng Diện Lão Giả thấy hiện giờ xếp ở hạng nhất là Lục Nguyên mười chín Tiểu Hỗn Động Thạch. Tuy nhiên vị đại thần nãy lão không dám đụng. Hoàng Diện Lão Giả có tính kế cũng không dám chọc lên đầu đại thần này. Xếp thứ hai là Tống Duy Nhất, tam cường ban đầu đội Diệp Cơ Phát bị đội Phó Dịch diệt, đội Phó Dịch bị diệt trong tay Lục Nguyên, cứ thế, Tống Duy Nhất thành đội còn sót lại.
Trên cơ bản, bây giờ chỉ cần Tống Duy Nhất không điên chọc Lục Nguyên thì đội của gã ở tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên xem như vô địch.
Dưới nữa cơ bản là đội ba, năm người, không tính mạnh lắm, cái đầu mọi người biểu thị số Tiểu Hỗn Động Thạch không tính nhiều. Lấy thực lực của tiểu đội Hoàng Diện Lão Giả có thể cướp đoạt. Đúng rồi, trước tiên đừng đụng, người bên Kiếm Môn không cướp để tránh có dính dáng gì với Lục Nguyên. Đương nhiên bên Hiên Viên chí tôn đợt này dường như có thể cướp, người khác thì không cần.
Hoàng Diện Lão Giả làm ra quyết định.
Lục Nguyên cầm hồ lô rượu, giờ trong tay đã có mười chín Tiểu Hỗn Động Thạch, lúc này tại tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên chắc là còn lại ba mươi Tiểu Hỗn Động Thạch. Nhưng muốn tìm ba mươi Tiểu Hỗn Động Thạch không phải chuyện dễ, chúng tách rời hỗn độn khắp nơi, ngươi có hai cái, hắn có hai cái, vân vân.
Càng phiền phức là bây giờ người ở tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên dù là Kiếm Môn hay Vô Song Môn, hoặc Chân Nhất Môn cách hắn ngoài mười dặm là bỏ trốn ngay, giống như hắn là ôn thần vậy.
Cơ bản trải qua cuộc chiến với Vô Song Môn, những người đó không tới tìm hắn nữa, thấy mặt liền trốn.
Cái này làm hắn muốn thu gom Tiểu Hỗn Động Thạch trở nên khó khăn.
Lục Nguyên nhún vai, ở tầng thứ tư Thái Hoàng Thiên đã không thu hoạch được gì nữa.
Không bằng đi tầng thứ năm Thái Hoàng Thiên thử xem sao.
Ở đó có Đại Hỗn Động Thạch.
Còn nhớ lúc trước sư phụ Thái Sử Không có nói với mình, Tiểu Hỗn Động Thạch đối với việc trùng kích hỗn động cảnh khả năng tăng là một phần một trăm, chỉ năm cái đầu là có tác dụng, mặt sau vô ích. Được năm cái Tiểu Hỗn Động Thạch có thể cho mình khả năng thành công trùng kích hỗn động cảnh tăng lên hai mươi phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.