Bây giờ trong mắt mọi người Tấn quốc thì Lục Nguyên không còn là hậu bối trẻ tuổi gì mà chân chính là bá chủ Tấn quốc, cửu ngũ chí tôn, tiên chưởng chí tôn. Trong phút chốc Lục Nguyên có nhiều thổn thức cảm thán.
Dường như mình lại trở về lúc ở Đông Lâm Trấn.
Dường như mình lại trở về lúc ở Hoa Sơn làm đệ tử chân truyền bình thường luyện kiếm.
Dường như mình lại trở về lúc ở Bách Khoáng tỉnh thập phân đà tranh hung.
Dường như mình lại trở về lúc ở dưới đất sư bá thương tiếc.
Dường như mình lại trở về lúc ở Vô Sinh Di Cung theo Yến tổ sư tập luyện, tại Trường Sinh Động.
Dường như mình lại ở Tư Quá Phong, tại Chân Võ Động Thiên, tại thiên lao Huyết Kiếm Môn, tại Thần Hồn giang, tại Bắc Phong đấu với Tư Mã Trường Bạch.
Dường như lại trở về lúc thập vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn, tại Nam Hải Huyền Minh tiên môn, ở dưới đất diệt yêu ma dưới đất, tại Việt Lộc Sơn và lúc cuối cùng bảo vệ Hoa Sơn.
Ngẫm nghĩ lại bây giờ mình đã đứng ở đỉnh cao quyền lợi Tấn quốc, thực lực đỉnh cao còn nằm trong tay Chu sư thúc tổ.
Hơn một năm trôi qua, trong lúc này Thế Thiên Minh và ngũ thượng đẳng tiên môn tranh đấu liên tục nhưng đều bị yếu thế. Cuộc tấn công Hoa Sơn khiến Thế Thiên Minh bị thương nguyên khí quá nặng, cộng thêm sĩ khí bị đả kích trầm trọng, bây giờ Thế Thiên Minh thấy Hoa Sơn là run cầm cập.
Càng khiến Lục Nguyên vui sướng là Hoa Sơn nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tien-mon/1395604/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.