Chương trước
Chương sau
Lục Nguyên!
Hắn đến đây làm gì?
Đoạt quái?
Thạch Trùng Thiên trợn mắt há mồm, mình bị đoạt mất quái rồi sao? Ta đưuòng đường là đệ nhất kiếm của Kiếm Tông mà lại bị đoạt quái sao.
Trang thiếu chủ Âu Dương đến từ Vạn Xà sơn trang ở Đại Nguyên biết được, khoan thai đung đưa cây quạt, hắn vốn bàn bạc liên kết với đám yêu ma dưới lòng đất chuyện này, nói một cách chính xác thì thực lực của nước Tấn cao hơn nước Nguyên, do vậy nước Nguyên phải liên kết với đám yêu ma dưới lòng đất để chống lại nước Tấn, kết quả là vừa đúng lúc tiên môn chính đạo của nước Tấn đi công kích đám yêu ma dưới lòng đất, đồng thời Thánh Đế Đông Phương Yêu của đám yêu ma chết, tin tức này vừa truyền đến, coi như là một tin quan trọng, Âu Dương thầm nghĩ không ổn rồi, vốn dĩ muốn trở về nước Nguyên ngay, kết quả là gặp Bất Tử dược, Âu Dương biết được lúc quan trọng trong khi tấn công đại đạo cảnh, nếu mà có được Bất Tử dược thì đúng là vui mừng vô hạn nên hắn ở lại nơi này/
Âu Dương biết người này. Ở nước Nguyên có tất cả tam quang có danh tiếng.
Theo hắn được biết là tư nguyên Quang, nữ nhân Quang, bảo vật Quang.
Bất luận là tư nguyên, nữ nhân hay bảo vật thì hắn đều muốn cướp đoạt hết, do đó hắn xưng là Tam Quang thiếu chủ.
Gần đây hắn cũng phát hiện hỏa hệ yêu thú ở tầng thứ hai của cây Bất Tử này có chút cổ quái, sau khi giết thì sẽ xuất hiện kết tinh, có một số loại giống với loại mà thúc phụ đang tìm kiếm. Do đó bây giờ mà giết hỏa hệ yêu thú thì cực kỳ tốn sức, ví dụ lúc này vị Tam Quang thiếu chủ Âu Dương biết được có một con hỏa xà ở ngay trước mặt.
Âu Dương biết được liền ha ha cười lớn, xòe cây quạt ra nói: "Xà nhi, xà nhi, bất luận ngươi là loại rắn gì thì cũng phải nghe lời ta, ai bảo ta là thiếu chủ của Vạn Xà sơn trang chứ." Hắn vẫy nhẹ cái quạt, con hoă xà trước mặt hắn thần khí dao dộng, trong nháy mặt rơi vào tay hắn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Trong tích tắc, một thanh kiếm quang lao tới, thanh kiếm quang này như sóng như triều, như sông hóa biển, kiếm quang vừa bay qua thì con hỏa xà trường sinh cửu trọng đã bị cướp mất, đồng thời Xích Viêm Chi Kiếm cũng bị Lục Nguyên lấy đi.
Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo xanh ngậm lấy Xích Viêm Chi Kiếm rồi bay đi.
Tam Quang công tử Âu Dương nhìn thấy mà há hốc mồm, mắt tròn mắt dẹt, hắn không ngờ được rằng hắn đường đường là Tam Quang công tử, cao thủ nổi tiếng đoạt tư nguyên, đoạt nữ nhân, đoạt bảo vật lại bị người ta đoạt lấy tư nguyên của mình ngay trước mặt, tỏng tức khắc lửa hận trào lên, nhưng kẻ mặc áo xanh đó đã bay đi xa rồi, Tam Quang công tử tức giận la lớn: "Ngươi dám đoạt quái của ta, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta." Hắn nhớ kỹ hình dáng của kẻ mặc áo xanh này.
Tam Quang thiếu chủ nổi tiếng đoạt quái lại lại đoạt quái tất nhiên là khó chịu vô cùng.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng, mình ở tầng Bất Tử thứ hai này điên cuồng đi đoạt quái, bất luận là cao thủ ở đâu cũng đều không nể mặt, không ngừng đoạt quái như vậy đến bay giờ đã đoạt đưuọc không biết bao nhiêu Xích Viêm Chi Khí, và cuối cùng cũng đã cảm thấy Xích Sắc kiếm đọa trên đỉnh đầu mình đã muốn thăng cấp rồi.
Vậy nên Lục Nguyên ngồi xếp bằng lại chỉ thấy hỏa quang trên đỉnh đầu mình đang bập bùng vô tận đã mở rộng ra, hỏa quang đó lúc hợp lúc thu, lúc thu lại giống như lúc núi lửa đã bị tắt, lúc mở ra thì lại giống như ngọn nửa đang bộc phát, lại giống như Hồng Hoang hỏa hệ cự thú từ thời xa xưa tái thế, hỏa quang trên đỉnh đầu không ngừng biến hóa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Nguyên chỉ cảm thấy lượng nhiệt nóng bỏng truyền vào trong cơ thể sau đó ngưng tụ lại thành Xích Sắc kiếm quang.
Luyện thành Xích Đế kiếm quang rồi.
Ngũ đế kiếm đạo, mỗi cái đều có tác dụng riêng.
Bạch Đế kiếm đạo có tác dụng là tốc độ của kiếm cực nhanh, Hắc Đế kiếm đạo có tác dụng là giảm bớt tốc độ của mọi vạy xung quanh, Thanh Đế kiếm đạo có tác dụng giải hàng vạn loại độc trong thien hạ, còn Xích Đế kiếm đạo lại có tác dụng là chỉ cần căng ra thì sẽ không ngừng phát ra những lò lửa cháy bừng bừng, tiêu tán của vàng lẫn sắt. Sau này những ám khí trong thiên hạ mà muốn ám sát Lục Nguyên thì cỉ cần trên đỉnh đầu Lục Nguyên có Xích Đế kiếm đọa thì toàn bộ những ám khí đó sẽ đều bị tiêu tan, đúng vậy, Xích Đế kiếm đạo chuyên để phá vỡ những loại ám khí nhỏ.
Không thể xem thường thanh đế kiếm này được, trong giới tu tiên những người chuyên dùng ám khí cũng không ít, cái laoij ám khí pháp bảo, thậm chí còn có nước Đường chuyên dùng ám khí, một đất nước mà giới tu tiên toàn dùng ám khí.
Lục Nguyên thở pháp, ngũ đế kiếm đạo đã luyện thành bốn cái rồi, chỉ thiếu Hoàng Đế kiếm đạo nữa thôi.
Mà bây giờ ở lại đây cũng không có việc gì, xem ra phải đi vào trung tâm của tầng thứ hai Bất Tử này mới được, đi tìm cây Bất Tử.
Đây chính là mấu chốt để ta lên được đại đạo cảnh.
"Bác Vật Chí" tám cuốn! Có một ngọn núi, trên đó có cây Bất Tử, ăn vào sẽ thọ, xích có suối xích, uống ào sẽ không già.
Mà Bất Tử lại ở trung tâm tầng thứ hai, có một tán cây đại thủ che rợp trời.
Loại cây Bất Tử này một ngàn năm mới có thể nảy mầm, một vạn năm mới lớn thành một cây, một ngàn năm mới kết quả một lần, hiếm có lạ thường.
Lục Nguyên nhìn từ xa đã thấy gốc cây, gốc cây này thật sự quá lớn, có lẽ cao đến mấy trăm trượng, hơn nữa còn phát ra hào quang màu đỏ nhàn nhạt, do đó từ xa có thể nhìn thấy rõ, Lục Nguyên dùng Liễu Vọng pháp thuật để nhìn, chỉ thấy cái góc cây này toàn màu đỏ, vỏ cây sần sùi, lồi lõm không bằng phẳng, nhìn từ xa tán cây giống như là cái lọng che trên xe, ở đó tựa như đang có đồ vật gì đó, giống như con chó màu đỏ, có cái giống người màu đỏ, lúc này lúc khác không rõ.
Cây Bất Tử.
Đây chính là cây Bất Tử, trong truyền thuyết, Tây Vương Mẫu đã trồng cây Bất Tử trên núi Côn Lôn.
Lục Nguyên dùng Liễu Vọng pháp thuật nhìn, bây giờ Bất Tử dược sắp kết thành thành công rồi, cũng muốn xem Bất Tử dược hình dnags ra sao, nhưng nhìn trái nhìn phải đều nhìn không rõ vì bị quá nhiều cành là đỏ che hết rồi. Cũng được, xem ra phải đến gần hơn. Mặc dù đứng đây có thể nhìn thấy cây Bất Tử nhưng muốn nhìn thấy bộ dạng thất của cây thì còn phải một khoảng xa nữa.
Đến đây đã rồi tính những chuyện khác sau.
Lục Nguyên phát hiện ra mình đnag rất nóng lòng, đúng là việc quan trọng liên quan đến luyện thành đại đạo cnahr hay không thì nóng lòng cũng đúng thôi.
Lục Nguyên ngự kiếm bay thẳng đến, càng ngày càng gần cây Bất Tử rồi, nhưng lúc này chàng phát hiện ra mình không có cách nào để đến gần cây Bất Tử. Cách cây Bất Tử một ngàn trượng thì có một loại ma thạch đen, loại ma thạch đen này là một trong những loại đá kỳ lạ trong thiên hạ, cao khoảng trăm trượng, hình tròn màu đen, mỗi ma thạch lớn như một căn phòng lại còn chuyển động không ngừng, phát ra những âm thanh như tiếng gió thổi mưa rơi, loại ma thạch này cũng cứng rắn như một tỏng những loại thạch đầu, hơn nữa ma thạch này nối tiếp ma thạch khác, bay lên cao cũng bị nó bay theo, cơ bản là không thể tiến vào trong được.
Không đúng, nhất định có cách tiến vào trong, nếu chỉ toàn là ma thạch thì không thể vào được.
Lục Nguyên rất nhanh phát hiện ra một chỗ rỗng, giống như một cánh cửa vậy.
Nhưng chỗ đó sớm đã có một đám người đứng.
Đám người của Côn Lôn tiên môn.
Người đứng đầu trong số đó là Diễm Quang kiếm tiên Nhiếp Thần Phong.
Ngay bên cạnh là người của Thiên Cơ tiên môn, Lục Nguyên đến chào hỏi mà hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra, một người của Thiên Cơ tiên môn nói: "Ở đây để đến cây Bất Tử, có tất cả bốn cảnh cửa có thể đi vào, bây giờ đã bị tắc ở đây rồi. Phân ra thành người của Võ Đang tiên môn, Côn Lôn tiên môn, Thanh Thành tiên môn rồi Kiếm Tông của Hoa Sơn tiên môn, những đám nguwoif này đã phong tỏa hết các cánh cửa rồi.". Người của Thiên Cơ tiên môn này nhún vai: " Còn về nguyên do ấy à, rất đơn giản, số lượng của Bất Tử dược có hạn, thậm chí có khi chỉ có một, ít người đi một chút thì tốt." Lục Nguyên trong chốc lát là hiểu được chuyện gì đnag xảy ra.
Bốn chủ lực tiến vào khu cây Bất Tử, vốn là có bốn tiên môn thượng đẳng, chỉ là Hoa Sơn tiên môn có một số người độc bá của Kiếm Tông thôi, vì cái Bất Tử dược này để lên được đại đạo cảnh mà đấu đá tranh giành thì cũng là bình thường thôi.
Thực ra ở tầng bất tử thứ hai những người bị tổn thất cũng không nhiều.
Không phải vậy nghĩa là Bất Tử địa ở tầng thứ hai không khó, về cơ bản là như thế này.
Tầng Bất Tử thứ nhất thực lực của một con yêu thú không mạnh nhưng lại kết thành bầy, số lượng rất nhiều, đây chính là khảo sát việc hợp tác của cả đội.
Tầng Bất Tử thứ hai, thực lực của mỗi con yêu thú mạnh lên không ít, thường xuất hiện yêu thú trường sinh thập trọng, nhưng số lượng không nhiều, cơ bản là thường xuất hiện từng con một, đây là khảo sát thực lực của từng người.
Đơn giản mà nói thì chỉ cần thực lực đạt tới trường sinh thập trọng thì cũng không khó để di vào khu vực trung tâm của tầng thứ hai, còn những trường sinh cửu trọng may mắn thì cũng có cơ hội tiến vào khu vực trung tâm của tầng thứ hai. Nói một cách chính xác thì mức độ khó ở tầng thứ nhất đã đào thải đi rất nhiều người, còn độ khó của tầng thứ hai là đoạt Bất Tử dược, mức độ khó không cao như tầng thứ nhất.
Người của Côn Lôn tiên môn không còn nghi ngờ gì là họ may mắn.
Lúc ấy có thể đi vào tầng thứ nhất của khu Bất Tử cuối cùng có bảy cái dọa địa nhai.
Mà tới được bên ngoài cây Bất Tử lại bị chặn cửa, những thứ vứt bỏ cũng nhiều. tất nhiên may mắn cũng là một phân. Thực lực cũng là một phần.
Nhiếp Thần Phong chống tay sau người, năm vị tu tiên giả của Côn Lôn tiên môn cũng đa phần như vậy.
Côn Lôn tiên môn tuy xếp thứ ba nhưng luôn môn giành lấy vị trí thứ nhất, thư hai trong thượng đẳng tiên môn, do vậy mà trước nay luôn tích cóp thực lực, trường sinh cảnh nhiều. Nhiếp Thần Phong chống tay mà đứng, bây giờ chỉ đợi lúc cây Bất Tử kết thành thì lập tức sẽ đoạt lấy Bất Tử dược.
Bất Tử dược! Bất tử dược! nghe nói Bất Tử dược có thể tăng lên hai phần thành công để luyện thành địa đạo cảnh.
Hai mươi phần trăm!
Hai mươi phần trăm cơ hội, quả là hấp dẫn.
Nhiếp Thần Phong liên tục cọ cọ đầu lưỡi của mình, trong lúc hắn ta đnag trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên phát hiện ra trước mặt hắn có một người đứng đó mà lại là Quân tử kiếm Phương Nho, hắn cũng đến bên ngoài cây Bất Tử nhưng đáng tiếc là cánh cửa đã bị tắc lại, trong bốn cánh cửa này thì thực lực của Võ Đang tiên môn cũng bình thường, nhưng lại có Võ Đang kiếm trận rất khó đối phó, là cánh cửa khó đối phó nhất.
Kiếm Tông cũng có nhiều người đứng dó, trong đo Thạch Trùng Thien đã từng thắng hắn, do đó hắn không xông vào bên đó.
Cuối cùng là cánh cửa mà Thanh Thành tiên môn thủ ở đó và cánh của Côn LÔn tiên môn đứng, trong hai cánh cửa đó, hắn liền chọn cánh này.
Nhiếp Thần Phong sớm thấy Phương Nho liền cười lớn: "Hoa Sơn Bắc Phong chi chủ Phương Nho, rất tốt, hom nay ngươi đã xông đến đây thì để ta đánh bại ngươi đã, để Bắc Phong các người mất mặt." Hắn vô cùng đắc ý, hắn hận Bắc Phong của Hoa Sơn đến tận xương cốt, hận không thể giết chết hết Bắc Phong.
Mà bây giờ Phương Nho đã ở đây, chỉ cần đnáh bại được Phương Nho, làm nhực hắn thì quả là một chuyện vô cùng sảng khoái. Nhiếp Thần Phong ha ha cười lớn: "Lại đây, hôm nay chúng ta một đấu một, đến đây mà đối phó ta." Chỉ thấy trong tay hắn đã xâu một chuỗi lò lửa đập về phía mình, Phương Nho tay dùng Hạo Nhiên linh kiếm xoay ngược lại, dùng quân tử kiếm để đấu với hắn.
Nhưng Hỏa Diễm Châu trong tay Nhiếp Thần Phong không phải là vật thường, nó không ngừng thiêu đốt kiếm khí, chỉ muốn đốt thẳng đến cánh tay cầm kiếm của Phương Nho, đây là loại Hỏa Diễm pháp bảo gì vậy, Phương Nho liền vừ lùi vừa tránh, tay đã buông kiếm xuống bay xa nhưng ngọn lửa đó vẫn không ngừng hướng lên không trung muốn thiêu đôt Phuong Nho.
Lúc Phương Nho dang tìm cách tránh ngọn lửa này thì thoắt cái Nhiếp Thần Phong đẽ đến trước mặt Phương Nho, tay hắn cầm một thanh kiếm cực ngắn nhưng ngay lập tức lại hóa ra thật dài chính là một pháp bảo co duỗi khác, trong nháy mắt đâm vào vai Phương Nho: "Ta đã nói rồi, Phương Nho, lầm nay ta sẽ làm ngươi không còn mặt mũi nào nữa."
"Thân là ngươi của Bắc Phong Hoa Sơn chính là bất hạnh lớn nhất đời của ngươi."
"Thân là phong chủ của Bắc Phong Hoa Sơn lại càng là bất hạnh trong nỗi bất hạnh của ngươi."
"Hoa Sơn Bắc Phong đúng là một dãy núi buồn cười. Phương Nho, hôm nay ta muốn ngươi phải chịu nhục, để cả thế giới này biết rằng Bắc Phong chỉ là một truyện cười mà thôi. Ta muốn ngươi thua, thua tới mức không còn mặt mũi nào nữa. Ha ha. Phong chủ của Bắc Phong mất mặt, chỉ e là sẽ trở thành mất mặt nhất trong các tiên môn, ta sẽ đánh cho người của BẮc Phong không còn mặt mũi nào nữa." Lúc đó Nhiếp Thần Phong vô cùng sảng khoái, đúng là không còn gì sảng khoái hơn nữa.
Nhiếp Thần Phong đang hả hê truy sát Phương Nho, hắn rát muốn chứng kiến Phương Nho chạy trốn khắp nơi, bộ mặt khổ sở của Phương Nho. Nhưng đáng tiếc cho hắn, Phương Nho là người biết rõ mình chết nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, quân tử kiếm không phải là danh hiệu giả, Nhiếp Thần Phong lại càng phẫn nộ.
Nhiếp Thần Phong có năm loại pháp bảo nổi tiếng nhất, hắn cũng có một danh hiệu là Ngũ Bảo đạo nhân. Thứ nhất là THân Súc linh kiếm, thân kiếm có thể co lại hoặc duoix da, so với kiếm ý thì biến hóa linh oạt hơn rất nhiều, khiến đổi thủ khó mà phòng vệ. Chính thanh kiếm đó đã đả thương Phương Nho, khiến Phương Nho muốn thoát khỏi kiếp nạn này cũng khó.
Trong nháy mắt, một thanh kiếm xuất hiện như thiên ngoại hàng lâm, chém vào thanh Thân Súc linh kiếm của Nhiếp Thần Phong, thanh Thân Súc linh kiếm mặc dù biến hóa khôn lường nhưng lại có một nhược điểm là chỉ cần bị đánh trúng thì nó không thể co duỗi được nữa, hơn nữa trng tức khắc không thể hồi phục được, Thân Súc kiếm có mối tương quan máu thịt với Nhiếp Thần Phong. Thanh kiếm này thật là trùng hợp quá, Nhiếp Thần Phong nhất thời lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.