Chương trước
Chương sau
Sức mạnh thần hồn càng ngày càng lớn, không ngừng xung kích.
Crắc!
Trong tích tắc một tiếng vỡ tan vang lên trong đầu.
Trong lòng Lục Nguyên vô cùng vui vẻ.
Trong cơ thể, nơi thần hồn mạnh nhất, chính là tùng tuyến quả nằm giữa hai chân mày.
Dưới tác dụng của kết tinh thần hồn, cuối cùng, khóa khống chế tùng tuyến quả của Lục Nguyên cũng được phá giải. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Thời khắc này, thần hồn ở khắp đại não vốn đã bị áp chế, cuối cùng cũng được kết hợp hoàn mỹ, giống như vô số những dòng chảy nhỏ, hợp lại với nhau tạo thành con sông lớn, sức mạnh của thần hồn cũng đạt được mức cực đại, nếu nói trước đây, sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên chỉ có thể bao phủ được một căn phòng nhỏ, lúc nãy thăng cấp lên chẳng qua cũng bao trùm được hai căn phòng nhỏ mà thôi.
Nhưng bây giờ, sức mạnh thần hồn cuồn cuộn dâng trào, nếu nói có thể so với trường giang đại hải thì hơi quá một chút, nhưng, thực sự là đã thăng cấp đến mức khó có thể tưởng tượng được, sức mạnh thần hồn hiện tại, có thể bao phủ cả Trường Xuân cư, dù Trường Xuân cư không tính là quá lớn, nhưng cũng có thể thấy được thần hồn của Lục Nguyên đã thăng đến mức nào.
Nhớ năm đó, sư phụ ngồi giữa Trường Xuân cư, mình ở ngoài sân của Trường Xuân cư, chỉ cần lén lười biếng một chút sư phụ cũng biết.
Lúc đó mình còn thầm ước bản thân có thể được như sư phụ, bây giờ, cuối cùng thì mình cũng đạt đến bước đó rồi.
Đáng tiếc, những ngày mình lén lười biếng, sư phụ trách mắng đã không thể nào quay lại nữa.
Trước mộ của sư phụ, đã một thời gian mình không đến, cỏ chắc đã mọc cao hơn nhiều rồi.
Đáng tiếc, nếu sư phụ biết được hiện tại mình đã đạt đến Ngũ Trọng Trường Sinh, có lẽ sẽ vui mừng lắm.
Lục Nguyên thôi không nghĩ nữa, sư phụ đã đi rồi, có nghĩ thêm nữa cũng chẳng được gì.
Thần hồn vẫn đang thăng cấp, nhưng đã thăng không còn rõ rệt nữa rồi, xem ra tác dụng kết tinh thần hồn cũng chỉ dừng lại ở đây. Mở mắt, nhìn kết tinh thần hồn trước mắt mình, giờ đã sắp không phát sáng nữa, chỉ còn một mảng nữa là ánh sáng sẽ hoàn toàn biến mất, chứng tỏ kết tinh thần hồn đã bị rút sạch rồi.
Đồng thời, rắc một tiếng, kết tinh thần hồn đã rơi xuống đất, vụn thành ngàn mảnh.
- Xong rồi!
Lục Nguyên vỗ Song kiếm trên lưng:
- Bạn đồng hành, lên đường!
Người vừa khẽ động, đã tiến vào đập Tần Giang rồi, khu vực Nhược Thủy bên này đập Tần Giang đã bị mình đóng băng rồi, còn phía bên kia vẫn sóng lớn cuồn cuộn, cả người Lục Nguyên bước vào trong sóng lớn cuồn cuộn, nước sông cuồn cuộn đập vào mặt, Lục Nguyên vỗ tay một cái, Dưỡng Ngô kiếm, Trấn Nhạc kiếm đồng thời xuất khỏi vỏ.
Trường Sinh đệ Ngũ Trọng, chính là Song kiếm ngự sử.
Cái tên gọi này, dĩ nhiên là có ý nghĩa riêng của nó.
Đệ nhất Thanh phi kiếm, chính là Tinh thần ngự sử, khống chế pháp lực đưa vào bên trong.
Còn Đệ nhị Thanh phi kiếm này, theo như lời sư phụ nói năm đó, là Thần hồn ngự sử, Dưỡng ngô kiếm tự mình múa may trong sóng nước, còn Trấn nhạc kiếm sau khi thoát khỏi tay mơ hồ rơi xuống phía dưới, sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên khẽ động, nâng Trấn nhạc kiếm ở bên dưới lên, sức mạnh thần hồn tác dụng lên Trấn nhạc kiếm, Trấn nhạc kiếm vốn rơi xuống cũng tự mình nâng lên.
Sức mạnh thần hồn tiếp tục tác dụng lên Trấn nhạc kiếm, lúc bắt đầu, dĩ nhiên là vẫn chưa khống chế được, Trấn nhạc kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo, lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, mấy lần khống chế thất bại bị cơn sóng lớn nhấn chìm trong biển sóng, tuy nhiên Lục Nguyên lập tức dùng sức mạnh thần hồn điều khiển Trấn nhạc kiếm mạnh mẽ chống lại con sóng lớn.
- Xấu xí quá!
Đây là sự thật.
Đã rất lâu rồi không sử dụng kiếm pháp xấu xí như vậy, hiện nay Trấn nhạc kiếm chẳng ra hình dạng gì.
Nhưng trước nay Lục Nguyên chưa bao giờ chịu từ bỏ, học tập dần để biết cách dùng sức mạnh thần hồn khống chế Trấn nhạc kiếm, lúc đầu Trấn nhạc kiếm lảo đà lảo đảo, vô cùng chật vật, nhưng sau đó, càng ngày khống chế càng trôi chảy, càng lúc càng thuận lợi, càng lúc càng tự tại, rất chi thoải mái.
Cuối cùng, Trấn nhạc kiếm đã có thể khống chế hoàn mỹ rồi.
Lục Nguyên cười ha ha:
- Được rồi, bạn tốt, lên thôi!
Lục Nguyên lại nói, kiếm vốn là người bạn tốt, Dưỡng Ngô kiếm luôn là người bạn tốt của mình, còn Trấn nhạc kiếm là người bạn tốt mới quen biết gần đây.
Lục Nguyên đứng trên sóng, giữa dòng sông.
Còn hai thanh Phi kiếm Dưỡng ngô kiếm, Trấn nhạc kiếm, cũng đang bay giữa dòng sông, hai thanh kiếm này, không còn vụng về như lúc ban đầu nữa, Dưỡng ngô kiếm biểu hiện một chiêu cuồng phong quá cảnh, còn Trấn nhạc kiếm thi triển một chiêu phong bất lưu ngấn, Dưỡng ngô kiếm xuất một chiêu bạo vũ như chú, Trấn nhạc kiếm xuất một chiêu mạc sắc thâm thâm, Dưỡng ngô kiếm xuất một chiêu khoái dật tuyệt luân, Trấn nhạc kiếm xuất một chiêu tiểu tuyết miểu miểu.
Đủ các loại chiêu thức, hai thanh kiếm trong tay, mỗi lần xuất chiêu đều vô cùng hoàn mỹ, căn bản là không chút khuyết điểm.
Đúng rồi, còn có thể chơi đùa rất vui vẻ nữa.
Dưỡng ngô kiếm phóng ngang, một thức Phong quá giang sơn không lưu vết, Trấn nhạc kiếm từ trên băng xuống, một thức Vân tỏa sơn phong không ồn ào, kỳ thực Phong quá và Vân tỏa là hai chiêu, bổ trợ cho nhau, nhưng trong Trường Sinh Ngũ trọng trước đây, phải hai người cùng thực hiện, không cách nào một người cùng lúc thi triển, hai người cùng thực hiện không thể nào phối hợp quá hoàn hảo, không thể nào tạo ra uy lực lớn, còn hiện nay, Dưỡng ngô kiếm, Trấn nhạc kiếm cùng sử dụng, một thức Phong quá giang sơn không lưu vết,, một thức Vân tỏa sơn phong không ồn ào cùng thi triển, bổ trợ lẫn nhau, tạo thành một tuyệt chiêu có uy lực cực lớn.
Điều này còn chưa đủ thú vị, càng thú vị hơn là.
Dưỡng ngô kiếm đi lên, kiếm ý thi triển ra tuyết, ngay tức khắc phóng lên không trung, khắp nơi đều là hoa tuyết bay lất phất, còn Trấn nhạc kiếm thi triển lên trên, kiếm ý như băng, từ dưới dòng sông phóng lên, tạo thành tầng tầng lớp lớp băng dày.
Vốn lúc nãy, còn là sóng lớn cuồn cuộn, dòng sông cứ trôi.
Giờ thì trên trời tuyết bay lất phất, bên dưới nước đóng băng, vốn dòng sông đang trong tiết hạ, bây giờ lại bị Lục Nguyên biến thành mùa đông lạnh giá.
Thú vị, thực sự rất thú vị.
Giờ Lục Nguyên chỉ cảm thấy rất thú vị, Lục Nguyên và những người khác không giống nhau, những người khác tu tiên giả, nghiên cứu kiếm thuật, là để thắng kẻ khác, để dấu kiếm, để kiếm được lợi ích từ thắng lợi. Còn Lục Nguyên thì không như vậy, Lục Nguyên đơn thuần là thích kiếm, thích đủ các loại thế kiếm, đánh nhau chẳng thoải mái như vui chơi.
- Người bạn tốt, đúng là sảng khoái!
Chơi một phen, dùng kiếm sảng khoái không gì bằng, Song kiếm ngự sử Trường Sinh Ngũ trọng đã hoàn toàn khác trước, sảng khoái, sảng khoái quá. Sau khi Lục Nguyên luyện thành Song kiếm ngự sử Trường Sinh Ngũ trọng, cười ha hả, quay trở lại đập Tần Giang, lúc này mới phát hiện có bảy vị tu tiên giả đang đứng trên đập Tần Giang, người nào người nấy đều kinh ngạc.
Tôn Định Âm, Thạch Ánh Nguyệt, Lý Đạo, Vu Ky Tử, còn có ba vị tu tiên giả Trường Sinh Lục trọng khác, người nào người nấy kinh ngạc cực độ, họ bắt đầu nhìn thấy Lục Nguyên hấp thị kết tinh thần hồn, đạt đến Trường Sinh Ngũ Trọng cũng không quá mức kinh ngạc, dựa vào năng lực của kết tinh thần hồn, quả thực có thể như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.