Chương trước
Chương sau
Làm đệ tử chân truyền hiển nhiên không chỉ cần tăng thực lực của mình mà còn các mặt khác. Đệ tử chân truyền đều là rường cột tương lai cho Bắc phong, sau này phải một mình đảm đương một phía, cần học hỏi rất nhiều thứ, ví dụ như chỉ đạo đệ tử. Gần đây Lục Nguyên bị phái làm một nhiệm vụ, là chỉ đạo kiếm thuật cho đệ tử bình thường.
Chỉ đạo kiếm thuật, rất nhiều đệ tử chân truyền thích nhiệm vụ này.
Đệ tử bình thường bình thường rất nhiều người không có sư phụ chỉ học theo mọi người, số ít có sư phụ thì cũng là cửu đại trưởng lão, nhưng cửu đại trưởng lão không phải ai cũng là tinh anh, có một số lăn lộn qua ngày, bản thân kiếm thuật không được tốt lắm, càng đừng nói đến dạy đệ tử.
Giống như Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu là đệ tử bình thường mà có sư phụ kiếm tiên cỡ như Tư Mã Trường Bạch thì không nhiều bao nhiêu, là số ít trong cực ít.
Kết quả là trình độ của đệ tử bình thường thành vấn đề.
Chẳng qua giống như Bắc phong lục kiếm tiên đều là sức lực có hạn, hơn nữa nhận giáo dục tinh anh, mọi người tự mình tăng thực lực, cầu trường sinh còn ngại không đủ thời gian, rảnh đâu đặt thời gian vào đệ tử bình thường. Những đệ tử bình thường vốn chỉ là ngôi sao làm nền cho vầng trăng mà thôi, là đốm sao le lói không chút bắt mắt.
Kết quả là khiến các đệ tử chân truyền đi chỉ đạo kiếm thuật.
Làm loại chỉ đạo kiếm thuật thế này có thể rèn luyện năng lực chỉ điểm của các đệ tử chân truyền. Dù sao có rất nhiều người nhìn ra đượ khuyết điểm nhưng không thể nói cụ thể được. Thông qua chỉ đạo kiếm thuật thì có thể tăng cường điều này. Cùng lúc đó còn rèn luyện ánh mắt các đệ tử chân truyền, dù sao mỗi đệ tử bình thường có khuyết điểm kiếm thuật khác nhau. Cứ thế thì ánh mắt đệ tử chân truyền phải tốt, phải nhanh chóng tìm ra khuyết điểm đệ tử bình thường rồi sửa đổi.
Đây không phải việc dễ làm.
Nhưng thập đại đệ tử chân truyền trừ Lục Nguyên ra, chín vị khác cơ bản đều rất có hứng thú với việc này. Trong lúc chỉ dẫn kiếm thuật thì rèn luyện ánh mắt của mình, rèn luyện ngôn ngữ, năng lực biểu đạt, mấy thứ này chỉ là bình thường, quan trọng nhất là có thể lôi kéo lòng người.
Bố cục của Bắc phong là như vầy, trưởng lão đỉnh cấp như Bắc phong lục kiếm tiên, bên cạnh họ đều có một ít trưởng lão ủng hộ.
Hiện tại đời đệ thập này mọi người đều muốn lôi kéo chút đệ tử bình thường, mượn sức lòng người thêm.
Lôi kéo lòng người mới có lợi cho mình trong tương lai.
Trừ Lục Nguyên.
Cho đến nay Lục Nguyên luôn lười làm chuyện này, bình thường uống rượu, ăn thịt, ngủ, ngày qua thoải mái. Không có việc gì đi dạy người khác kiếm thuật làm chi, hơn nữa hắn không có ý nghĩ kéo bè kết phái, kết quả lúc này lại bị phái đi chỉ đạo kiếm thuật.
Chẳng phải là kiếm thuật của hắn tốt chút, vượt xa mấy đệ thập đại đệ tử chân truyền khác sao? Làm gì rảnh quá kéo hắn tới chỉ đạo kiếm thuật làm chi?
Thật là vớ vẩn.
Dù hắn oán thầm nhưng nói thật, bên trên đã truyền xuống thì chỉ có nước thành thật đi chỉ đạo kiếm thuật.
Bình nguyên Bắc phong.
Bình nguyên Bắc phong là nơi rộng rãi trống trải hiếm có của Bắc phong, vùng đất cực kỳ rộng, sợ rằng tới mấy chục dặm, ở giữa sườn núi Bắc phong. Đệ tử bình thường không có sư phụ chỉ đạo, hoặc là trình độ sư phụ không được tốt lắm bình thường sẽ luyện kiếm tại đây. Đối với đệ tử bình thường mà nói, Bắc phong có khóa sáng và khóa chiều. Khóa sáng là ở trong ánh rạng đông luyện kiếm, khóa chiều là ở ánh chiều tà luyện kiếm. Đương nhiên ngày mưa thì ngoại lệ, ngày mưa không có khóa sáng hay chiều.
Lúc này Lục Nguyên đã đến bình nguyên Bắc phong.
Nhiều người thật.
Bình thường chỉ thấy thập đại đệ tử chân truyền, lần này thấy không ít người. Đệ tử bình thường đời này của Bắc phong sợ rằng tới gần ngàn người. Nhiều người như vậy tập trung tại bình nguyên Bắc phong, dù chỗ này có rộng lớn bây giờ cũng hơi chật chội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trên bình nguyên Bắc phong có một khối đá xanh, chỉ đạo kiếm thuật chính là trên tảng đá này, có thể khiến đệ tử bình thường bốn phương tám hướng trông thấy rõ.
Bây giờ bình minh đang lên.
Một vị cửu đại trưởng lão dẫn Lục Nguyên leo lên tảng đá. Vị cửu đại trưởng lão này không dám lên mặt ta đây là cửu đại trưởng lão. Gã chỉ là cửu đại trưởng lão bình thường, địa vị trong Bắc phong kỳ thực gần bằng đệ tử chân truyền, nhưng kỳ thực là không bằng đệ tử chân truyền. Họ chỉ là trưởng lão bình thường không có quyền thế, đệ tử chân truyền tương lai sẽ càng lên cao hơn, sẽ trở thành như Bắc phong lục kiếm tiên hiện nay. Đối với đệ tử chân truyền, các cửu đại trưởng lão bình thường tự động thấp đi một bậc, càng đừng nói bây giờ Lục Nguyên nổi bật trong đệ tử chân truyền, không dám đắc tội, khúm núm nịnh nọt nhiều.
Cửu đại trưởng lão kia nói:
- Lục sư điệt, mời.
- Sư thúc khách sáo.
Lục Nguyên tùy tiện đáp một câu, đã đứng trên đá xanh.
Cửu đại trưởng lão đi theo lên, quát to:
- Yên lặng chút, yên lặng chút! Lần này chỉ đạo kiếm thuật cho các ngươi chính là Lục Nguyên sư điệt, cũng là lục sư huynh của các ngươi!
Kỳ thực đệ tử bình thường tại Bắc phong cũng có xếp hạng, chẳng qua đều là hạng từ mấy chục đến mấy trăm, thậm chí là trên ngàn, ai mà rảnh nhớ. Còn đệ tử chân truyền xếp mười hạng đầu thì ai đều nhớ kỹ.
Nghe nói là lục sư huynh Lục Nguyên, các đệ tử bên dưới lập tức lặng đi. Nếu như là lục sư huynh trước kia thì bọn họ không thèm để ý. Lục sư huynh trước kia chẳng qua là đại danh từ, hơn nữa vì tuổi thọ sư phụ hắn, Lý Nguyên Bạch sư bá sắp hết, có khả năng hắn tùy thời rơi xuống đệ tử bình thường.
Nhưng bây giờ lục sư huynh rất nổi bật, không khả năng bị rớt xuống đệ tử bình thường, cộng thêm thực lực mạnh mẽ, nghe nói gần đây còn lấy một địch nhiều người, đánh bại mấy đệ tử chân truyền.
Nổi bật đến nước này thì có thể nói là trội một phương.
Lục Nguyên lên đài, nhìn mặt dưới biến yên tĩnh, gật đầu. Nếu đã đến làm chỉ đạo kiếm thuật vậy hãy làm tốt một lần đi.
Hắn nói:
- Đúng rồi, lần khóa sáng này nói về kiếm pháp gì?
Hắn vừa nói vậy lập tức khiến cửu đại trưởng lão đứng cạnh yên lặng, lau mồ hôi trán. Bình thường đệ tử chân truyền đến chỉ đạo kiếm thuật đều chuẩn bị xong chương trình, đâu như Lục Nguyên lên đài mới hỏi hôm nay nói kiếm pháp gì?
Cửu đại trưởng lão lập tức đáp:
- Hôm nay giảng Vân Tụ kiếm pháp.
- Vân Tụ kiếm pháp hả? Lấy đến coi thử.
Lục Nguyên chưa từng luyện bộ kiếm pháp kia, đệ tử bình thường luyện kiếm pháp kém xa đệ tử chân truyền luyện. Cửu đại trưởng lão lần thứ hai câm nín, qua một lúc mới đưa ra Vân Tụ kiếm pháp. Các đệ tử bình thường bên dưới cũng ngậm miệng, vị này tài thật, chân chính lên đài mới xem lần này giảng là kiếm pháp gì.
Loại tài đến trình độ này khiến người không thể không khâm phục.
Tiếp theo, hắn giảng được kiếm pháp không? Thật khiến nhiều người nghi ngờ.
Nhưng những đệ tử bình thường nghi ngờ Lục Nguyên rất nhanh câm miệng, bởi vì hắn lập tức giảng dạy kiếm pháp, vội vàng lật một lần rồi dạy nguyên bộ kiếm pháp, còn dạy khá trôi chảy, so với những người khác giảng tốt hơn nhiều, không phải lung tung xà ngầu.
Nghe xong Lục Nguyên giảng dạy kiếm pháp, lần này cửu đại trưởng lão bên cạnh lấy làm lạ hỏi:
- Lục sư điệt, ngươi thật sự bắt đầu mới xem bộ kiếm pháp kia?
Gã có chút khó hiểu. Gã có luyện qua Vân Tụ kiếm pháp, kết quả vừa rồi Lục Nguyên giảng dạy thì phát hiện gã lĩnh ngộ Vân Tụ kiếm pháp không sâu bằng hắn. Nếu Lục Nguyên sớm làm chuẩn bị thì gã chấp nhận được, nhưng cố tình vừa mới lấy kiếm phổ bộ kiếm pháp gã đưa qua, cho nên gã không thể không thấy lạ. Rõ ràng hắn chỉ mới xem bộ kiếm pháp, làm sao lĩnh ngộ còn sâu hơn gã chứ?
Lục Nguyên gật đầu nói:
- Đúng vậy, bộ kiếm pháp kia rất dễ, học một cái liền hiểu.
Bộ Vân Tụ kiếm pháp rất dễ dàng, chỉ là lấy một mặt vân tụ trong vân kiếm ý hóa thành bộ kiếm pháp này, bàn về độ phức tạp, độ thâm ảo đều cực thấp, tương ứng càng dễ học chút, uy lực yếu đi rất nhiều.
Hắn nói rất đơn giản, học một lát liền hiểu, cửu đại trưởng lão bên cạnh rơi lệ đầy mặt. Cái này cũng quá khoa trương đi? Mình luyện bộ Vân Tụ kiếm pháp vài chục năm, kết quả không sâu bằng Lục Nguyên ngươi tùy tiện liếc vài cái liền lĩnh ngộ kiếm pháp. Cái này gọi cửu đại trưởng lão sao không muốn khóc chứ.
Mặt trời mọc hướng đông, trời nhuộm ráng đỏ.
Bắc phong bị bao trùm trong ánh đỏ ấy.
Bình nguyên Bắc phong.
- Vân Thải Tụ!
- Loạn Vân Tập!
- Đôi Thiên Biến!
Gần ngàn đệ tử bình thường cùng thi triển ra từng chiêu từng thức trong Vân Tụ kiếm pháp. Lúc này Lục Nguyên đứng trên tảng đá to nhìn các đệ tử bình thường bên dưới luyện kiếm. Lục Nguyên không thừa nhận cũng không được, những đệ tử bên dưới tuy kiếm pháp vụng về nhưng đùng là nhiều người cùng thi triển một kiếm chiêu, tình hình khá là đồ sộ.
Hiển nhiên làm chỉ đạo kiếm thuật không phải chuyện dễ, tiếp theo hắn còn phải xuống chỉ dẫn cho những đệ tử bình thường khuyết điểm trong kiếm pháp. Tất nhiên cửu đại trưởng lão cũng theo cùng.
Lục Nguyên đi tới trước mặt một người, nhìn gã thi treeirn kiếm thuật, chỉ hơi xem liền nhìn thấu kiếm pháp của gã.
Hắn nói:
- Kiếm pháp của ngươi quá cứng, vân hệ kiếm pháp không cần cứng rắn.
Sau đó hắn đi tới trước mặt đệ tử khác, nói:
- Kiếm pháp của ngươi quá mừng mềm nhẹ, vân nhu và nhu của ngươi cách biệt rất xa.
- Kiếm pháp của ngươi bên trên kèm quá nhiều pháp lực, cơ bản đem toàn bộ pháp lực phóng thích vào kiếm. Kỳ thực dùng sáu phần pháp lực là được rồi. Vân hệ kiếm pháp chú ý là phóng ra pháp lực mà như không phóng, nắm bắt ở chỗ đó.
- Pháp lực của ngươi quá mức chú trọng kiếm chiêu, quá cương cứng, người không thể quá cứng.
- Kiếm pháp của ngươi có chút cứng nhắc.
………
- Kiếm pháp của ngươi quá nhanh, tốc độ dùng kiếm không cần nhanh như vậy. Nếu ngươi luyện là thủy hệ kiếm pháp thì tốc độ này tạm được. Nhưng đừng quên, ngươi luyện là vân hệ kiếm pháp.
Lục Nguyên chỉ cần vừa nhìn kiếm pháp liền lập tức có thể chỉ ra khuyết điểm, một đường đi qua không biết chỉ điểm bao nhiêu thiết sót trong kiếm pháp của đệ tử.
Đẳng cấp kiếm thuật cao quá nhiều.
Hắn thật là như nhìn xuống đám người, bởi vì đang nhìn xuống nên có thể thấy ra cao thấp, khuyết điểm kiếm thuật của họ, vân vân và vân vân.
Bên cạnh cửu đại trưởng lão bình thường thì trợn mắt há hốc mồm. Gã là cửu đại trưởng lão, tu kiếm vìa chục năm gần trăm năm nhưng cũng không cách nào giống Lục Nguyên, chỉ liếc sơ vài mắt là lập tức chỉ ra chỗ sơ hở kiếm thuật của các đệ tử. Hơn nữa coi như là trong thập đại đệ tử chân truyền, hai vị xếp hàng đầu Vân Dật, Vân Bình đến đây thì sợ rằng cũng không có bản lĩnh như thế. Chính vì vậy mà vị cửu đại trưởng lão này xem trợn mắt há hốc mồm.
Cứ vậy chỉ dẫn chỉ dẫn, hắn bỗng ngây ra.
Phía trước đứng chính là Tư Đồ Tả, bên cạnh còn có mấy người là Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm. Bốn người này dù là thân binh của Tư Mã Trường Bạch nhưng kỳ thực chỉ là đệ tử bình thường. Lần trước tại Bắc phong đại tái họ còn muốn hại hắn một phen, kết quả bị hắn đánh bại.
Bây giờ thấy hắn, biểu tình trên mặt bốn người khó coi.
Lục Nguyên thuận miệng nói:
- A, sao vậy? Biểu tình bốn vị là sao thế? Muốn khiêu chiến với ta?
Nếu bốn người này dám đáp là phải thì hắn không để ý lại dạy dỗ chúng một lần. Lúc Bắc phong đại tái hắn có thể thắng bốn người, bây giờ càng đơn giản hơn. Dù sao hắn luôn tiến bộ, tốc độ bước tiến khá dài.
Đương nhiên bốn người liên tục lắc đầu. Chúng là thuộc hạ của Tư Mã Trường Bạch, tất nhiên hiểu gần đây thực lực của Lục Nguyên lại có tiến bộ, trận tại Vân Vụ sơn cốc đánh thật quá đẹp, khiến người khâm phục. Bây giờ chúng không có can đảm lại khiêu chiến Lục Nguyên.
- Đúng rồi, sao Tư Mã Hạo không đến?
Lục Nguyên liếc bốn người bộ dáng suy sút, không có ý động tay thì cũng lười làm gì. Dù sao ra tay tại chỗ này không hợp quy tắc, dù hắn không để ý quy tắc nhưng đó là con người đặt ra, do các đời tổ tiên Bắc phong đặt ra, hiện giờ hắn chưa có lực lượng chống đối quy tắc này.
Vậy nên hắn tạm thời bỏ qua, thuận miệng hỏi Tư Mã Hạo.
Bốn người Tư Đồ Tả sắc mặt lúng túng. Tư Mã Hạo nghe nói lần này chỉ đạo kiếm thuật là Lục Nguyên thì đương nhiên sẽ không đến rồi.
Tiếp theo tập thể im lặng, Lục Nguyên không rảnh đi chỉ dẫn mấy người này, tự nhiên đi qua.
Khi ráng màu thiêu đốt núi tây, rốt cuộc hắn hoàn thành chỉ đạo kiếm thuật lần này. Lục Nguyên mệt đến thở không nổi, rốt cuộc xong rồi, chỉ đạo kiếm thuật lần này coi như xong. Lần này thật là mệt, tuy chỉ đạo mỗi người dùng thời gian cực kỳ ngắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tổng hợp lại chỉ dẫn gần ngàn người, mất thời gian khá dài, mất cả ngày trời, may là rốt cuộc xong rồi. Đệ tử chân truyền khác làm công việc chỉ đạo kiếm thuật nghe nói đều cần phải mất mấy ngày, hắn coi như tiết kiệm được thời gian nghỉ ngơi.
Hắn trở về Trường Xuân Cư nơi cư ngụ, tiện tay đọc một quyển sách.
Quyển sách này là mới rồi có đệ tử bình thường đưa cho, nghe nói thống kê nhân vật nổi tiếng cửu đại, thập đại Bắc phong lục kiếm tiên hiện nay.
Dù sao bây giờ hắn rảnh qua, tùy tiện xem chơi.
Mở sách ra liền thấy một bức tranh, là tranh vẽ chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân, có vài phần giống. Bên trên viết: Nguyên Nguyên Thượng Nhân, chủ Bắc phong, phối kiếm: Nguyên Thủy Linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Nguyên Thủy kiếm pháp. Không sai, trên phi kiếm một cấp là linh kiếm. Chỉ cỡ kiếm tiên mới có được linh kiếm. Trên linh kiếm một cấp là tiên kiếm. Tiên kiếm cực kỳ thưa thớt, khó thể tìm kiếm, ngẫu nhiên mới có người chiếm được.
Lật trang thứ hai là tranh vẽ Tư Mã Trường Bạch. Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch. Phối kiếm, Đại Nhật linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Đại Nhật kiếm pháp.
Trang thứ ba là tranh Độc Cô Diệp. Cô Tâm Kiếm Tiên Độc Cô Diệp. Phối kiếm, Nhất Diệp linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Tri Lai kiếm pháp.
Trang thứ tư là tranh Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho. Phối kiếm, Hạo Nhiên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Quân Tử kiếm pháp.
Trang thứ năm vẽ Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung. Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung. Phối kiếm, Dương Viên linh kiếm. Kiếm pháp tự sáng tạo: Viên Dung kiếm pháp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.