Một bên An Quế đương nhiên nhìn ra vị thiếu niên thiên tử này trong lòng không vui, nhìn qua bát canh trên bàn, cẩn trọng tỉ mỉ hỏi, “Hoàng thượng, có cần đem bát canh này bưng đi?”
“Sao lại bưng đi? Bình Phi dám đưa thuốc bổ đến, dĩ nhiên là được mẫu hậu cho phép, nếu trẫm không uống, mẫu hậu sao có thể bở qua.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, nụ cười lạnh trên khóe miệng càng sâu, giờ chính quyền đều nằm trong tay mẫu hậu tôn quý của hắn, để cho ai mang thai, lập người nào làm phi, đâu phải hắn có thể lựa chọn?
Sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn vốn muốn, đợi thêm một năm nữa, chỉ chờ Hương Diệp tròn mười lăm tuổi, trước tiên hắn sẽ thu nàng nhập cung, bất kể mẫu hậu có phản đối thế nào, hắn cũng phải giữ nàng lại bên mình.
Tròng mắt chuyển qua đóa hoa sen màu tím lưu ly đặt bên cửa sổ, đây là trân phẩm hắn sai người tìm kiếm hồi lâu mới thấy, thiên hạ chỉ có duy nhất một gốc này, hắn nghĩ, Hương Diệp Nhi nhất định sẽ rất thích, Hương Diệp Nhi a, luôn chỉ để ý đến những thứ này.
Cánh hoa màu tím lưu ly, khiến cho tròng mắt Ngọc Sanh Hàn khẽ ngẩn ngơ, khóe miệng cong lên, đột nhiên hỏi, “Anh Quế, Hương Diệp Nhi bây giờ còn ở trong cung không?”
“Hồi Hoàng thượng, Tần cô nương vẫn còn ở trong ngự hoa viên…” An Quế nói xong, đột nhiên biến sắc mặt, tựa hồ đoán được dụng ý của vị thiếu niên thiên tử này, quả nhiên, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn treo lên một nụ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/173887/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.