“Ngọc tiêu chốn nào mềm như nước, hoa quỳnh đêm nở trắng như băng.” Câu này là lời Hương Diệp khen Tiêu Cẩm khi trước, lúc ấy, chính là mùa hoa quỳnh nở.
Trong mắt Tiêu Cẩm, Hương Diệp thực thanh khiết, giống như băng tuyết trong suốt, dù phiếm lộ ra hơi lạnh, nhưng vẫn mê người.
Một trận đánh ở Hoài Thành, hắn thua hoàn toàn, thua trận, thua cả Hương Diệp.
Cùng nhau với Hương Diệp, dường như cho dù ở đâu hay khi nào, Hương Diệp cũng chẳng màng gì đến những sự vật xung quanh, rồi lại lạnh nhạt đứng ngoài nhìn, Tiêu Cẩm rất tin, Hương Diệp vĩnh viễn sẽ lãnh đạm như thế, cho dù là khi bị Ngọc Sanh Hàn biếm vào lãnh cung, vẫn giữ vẻ mặt quật cường, không có lấy một câu oán hận.
Tiêu Cẩm chưa từng nghĩ tới, một Hương Diệp hắn đã thấy từ nhỏ đến lớn, lại có một ngày, vì Ngọc Sanh Hàn mà ngay cả mạng cũng không cần, đi theo hắn, cùng nhau nhảy xuống vách đá.
Lúc ấy Tiêu Cẩm chỉ biết ngẩn người tại chỗ, căn bản không kịp kéo nàng lại, chỉ nhìn thấy một góc vạt áo của nàng lướt qua trước mắt hắn, khi đó, trong đầu hắn chỉ có một chữ.
Sống chết cùng theo.
Hương Diệp thích người kia, là thật, cho dù sau này, nghe được tin Ngọc Sanh Hàn ra chiếu Phế hậu, Hương Diệp quay lại phủ Ngọc Khê vương, Tiêu Cẩm vẫn rất tin, người Hương Diệp yêu là đại ca của hắn.
Có điều những thứ này đều là sau này.
Bị giam ở đất phong, Tiêu Cẩm chưa từng oán giận, mẫu thân cũng không phải hạng người thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618635/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.