Hương Diệp bước tới, đứng bên cạnh hắn, ánh mắt rời rạc, nhìn cỏ non xanh biếc dưới chân, xanh non mơn mởn, ngẩn người nhìn nhìn Ngọc Sanh Hàn một lúc lâu, cuối cùng hơi mỉm cười, lại nói, “Anh còn đạo cả thơ của Minh Lam?”
Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, nhất thời nổi đóa! Nhìn ý cười trong mắt Hương Diệp, không có giận thật, chỉ lộ ra vẻ bất mãn bất đắc dĩ, “Đấy vốn là anh nói cho cậu ta nghe.”
“Ừm.” Hương Diệp đáp nhẹ một tiếng, khiến cho Ngọc Sanh Hàn hơi ngẩn ra, cô nói “Ừm”, là tin hắn sao?
“Nhưng anh vẫn là đạo thơ.” Hương Diệp nghiêm túc vạch trần. Ngọc Sanh Hàn nhất thời ức chế, Hương Diệp lại vòng qua hắn, hơi cúi người, sợi tóc thật dài dường như phe phẩy qua gương mặt hắn, năm ngón tay gầy mảnh nhẹ nhàng lướt qua dây đàn, quay đầu, đối diện với cặp mắt của Ngọc Sanh Hàn, hai người đều ngẩn ra, Hương Diệp lại như ra vẻ dạy dỗ nói, “Nhưng mà sao cầm nghệ của anh chẳng có chút tiến bộ nào thế?” Cô vẫn cho hắn là quái vật học cái gì cũng biết ngay cơ đấy ~
Ngọc Sanh Hàn hậm hực không mở miệng, đều là ý tưởng thối hoắc của Tần Khê! Tự dưng lại bảo hắn đánh đàn!
Hương Diệp thấy Ngọc Sanh Hàn banh mặt, cười như không cười, hơi nghiêng người, ngồi xuống trên băng ghế hơi dài, ngay bên cạnh hắn, khoảng cách gần gũi nhất sau hơn nửa năm qua.
“ không phải đàn như vậy.” Hương Diệp nhẹ gảy dây đàn, nói rất hay như không có chuyện gì xảy ra, Ngọc Sanh Hàn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618587/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.