Đầu bỗng thấy ý thức mơ hồ, trước mắt lúc sáng lúc tối, vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu, Hương Diệp cũng không biết mình đã chảy bao nhiêu máu, nhưng so với vết thương trên tay, nhìn Lăng Duẫn Hàm và Ân Ngôn, nỗi lo lắng và ưu tư còn sâu hơn nhiều.
Vừa nãy Lăng Duẫn Hàm đã gọi thị vệ đưa cô về chữa thương, đột nhiên, một bóng người xuất hiện, vươn tay tách cô ra khỏi thị vệ, Hương Diệp không cần nhìn cũng biết là ai, thân thể thuận thế dựa vào ngực người nọ, ngẩng đầu, gương mặt hơi trắng bệch, thấp giọng gọi hắn, “Ca…”
Tần Khê sắc mặt ngưng trọng, “Ừ” một tiếng đáp lại cô, sau đó hơi khom người, ôm ngang lấy hông cô, Hương Diệp vẫn giãy dụa, “Ân Ngôn cô ấy…”
“Thượng Quan hầu gia còn ở bên trong, không sao đâu.” Tần Khê nhẹ giọng dỗ dành, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hương Diệp, khiến cô có chút an lòng, nhưng cơn choáng váng vẫn khiến cô trở nên vô lực, tựa vào trước ngực Tần Khê, mặc hắn ôm về.
Tần Khê ôm thẳng Hương Diệp về Hương Nhứ cung, cũng lười phải bận tâm đến cái gì mà cấm địa hậu cung, sai người mang thuốc lên, tự mình băng bó vết thương cho Hương Diệp, nhìn trên cánh tay trắng nõn mịn màng, một vết thương vừa sâu vừa dài, trầy da tróc thịt huyết sắc nhìn mà ghê người.
Tần Khê đau lòng khỏi phải nói, lầu bầu oán giận, “Người này cũng thật là, nổi điên còn không biết kiềm chế, miệng vết thương lớn như vậy.”
“Anh cũng nói là nổi điên rồi, sao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618571/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.