Tần Khê ở bên này nhàn nhã tự tại, mà bên phía Tây Ngọc thì người người đều thấy bất an, Hoàng thượng hôm nay lãnh khí lại hạ thấp, Ngọc Khê vương vừa đi, không khí trong cung căn bản chẳng khác nào hầm băng, mà rõ ràng đang là mùa hè.
“Hoàng thượng, Thái hậu nương nương nói. . .” An Quế rất dè dặt cẩn thận, không dám mở miệng, Ngọc Sanh Hàn liếc xéo ông ta một cái, “Nói gì?”
“Thái hậu nương nương nói. . .” An Quế nhìn Ngọc lão đại một cái, giống như bất chấp tất cả nói, “Thái hậu nương nương nói, ngày tuyển tú sắp đến, Hoàng thượng không phải là. . .”
Nói còn chưa hết, đã thấy Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đặt chiếc bút trong tay xuống, động tác mềm nhẹ kia, khiến cho gáy An Quế phát lạnh, ánh mắt nhìn qua An Quế, ông ta rụt cổ lại, ngay sau đó gọn gàng dứt khoát nói, “Hoàng thượng, nô tài hiểu rồi, nô tài sẽ bẩm báo lại với Thái hậu ngay, Hoàng thượng bận rộn chính vụ, không rảnh tuyển tú.”
Ngọc Sanh Hàn lúc này mới cúi đầu xuống lần nữa, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.
An Quế bước ra khỏi cửa Ngự thư phòng, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, sau đó nhìn trời mà than, “Vương gia à, ngài mau dẫn nương nương về đi~~~”
Nhưng không ngờ, người nào đó ngồi bên trong đã nghe hết lời của ông ta, sau khi An Quế đi rồi, người trong phòng đột nhiên nặng nề đặt bút xuống, nhìn ra bên ngoài, truyền cung nữ thay y phục, bỏ lại những thứ chính vụ kia, xuất cung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618569/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.