“Hừ~Quái Lão ta cho tới giờ chưa thấy chuyện gì có thể khiến ta mệt!” Bao gồm cả việc chờ đợi Danh Dược!
Mà không ngờ, Ngọc Sanh Hàn nhìn ông ta, khóe miệng khẽ treo lên một nụ cười, khiến cho Quái Lão có chút rợn tóc gáy, “Ngươi, ngươi có âm mưu gì sao?”
“Không có, ta chỉ nghĩ tới một câu nói.” Ngọc Sanh Hàn sâu xa bỏ lại một câu, xoay người, lên ngựa rời đi, vạt áo dài theo gió phất lên, phiêu động quyết ý.
Không oán không hối, từ này, cuối cùng em vẫn không gánh vác nổi.
Nếu em không gánh nổi, vậy để anh gánh, cũng như tờ giấy trước kia đính trên cửa lãnh cung, câu trả lời của hắn bây giờ cũng chỉ có hai chữ.
Anh chờ!
. . .
Ba tháng sau, địa điểm là hoàng cung Nam Lâm.
Nếu như nói, trên thế giới này có một loại người, ngoài mặt thì nhìn rất thong dong nhàn tản, thực ra thì bên trong lại cực kỳ tiểu bạch, đái khái đó chính là Hương Diệp.
Nếu Tần Khê biết, đi du lịch mà Hương Diệp nói, chính là chạy một đoạn dài từ hoàng cung của Tây Ngọc đến hoàng cung của Nam Lâm, chắc Tần Khê sẽ giận đến mức lập tức bay tới túm cô đi.
Nhưng mà, nếu Tần Khê biết Hương Diệp tại sao lại vào hoàng cung Nam Lâm, thậm chí trở thành cung nữ chăm sóc cây cỏ trong cung này, chắc hắn sẽ nhìn trời mà thở dài.
Hương Diệp nói là đi du lịch, nhưng cũng không phải là không có mục đích gì, thực sự muốn ra ngoài thăm thú một chút, nhưng thực ra là muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618564/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.