Hè đã qua, đảo mắt đã óng ánh thu vàng.
Việc phát triển binh khí mới cũng đã thuận lợi đi vào quỹ đạo, Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê cũng bắt đầu bận rộn, tất cả đều thuận lợi, trừ. . .
“Mẫu hậu hôm nay lại tìm em nói chuyện?” Ngọc Sanh Hàn vừa hạ triều đã nghe thấy Thái Hậu cho gọi Hoàng hậu qua nói chuyện, dặn dò quốc sự xong liền nhanh chóng tới gặp cô, lại thấy Hương Diệp giống như chẳng sao cả đang đứng trong vườn, mải miết tỉa tót hoa cỏ, thấy hắn, chỉ thản nhiên nói,”Mới là lần thứ mười một trong tháng thôi.” Bây giờ mới được có nửa tháng.
Kể từ sau chuyện của Hinh Phi, Thái Hậu đối với tất cả phi tử đều rất hà khắc, nhất là vị Hoàng hậu đã từng sảy thai như Hương Diệp, lúc trước còn có Hinh Phi thay cô nói chuyện từ chối khéo, bây giờ Xảo Phi chỉ theo lệ mà đến bái phỏng, Ngọc Sanh Hàn lại bận chính sự, cho nên Hương Diệp chỉ có thể một mình ứng chiến.
“Anh sẽ tìm thời gian nói chuyện với bà ấy.” Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng kéo tay Hương Diệp qua, như cười nhẹ, “Hoặc là, em sinh cho bà ấy một đứa cháu trai mập mạp, thái độ của bà ấy với em nhất định sẽ thay đổi.”
Hương Diệp nghe vậy, động tác tay khựng lại, quay đầu, trừng hắn, xoay người không muốn để ý đến hắn nữa, Ngọc Sanh Hàn vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, “Đề nghị này, em không thích sao?”
“Xem ra là anh đã thấy mình già rồi.” Hương Diệp không mặn không nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618559/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.