“Ừm, để em suy nghĩ đã.” Hương Diệp nghiêm túc trả lời, đôi mắt Ngọc Sanh Hàn trầm xuống, cúi đầu cắn một cái trên vai Hương Diệp, Hương Diệp nhất thời đẩy hắn ra, “Đau!”
“Gọi lần nữa đi.”
“Không thích.”
Ngọc Sanh Hàn lại cúi đầu, cắn môi cô, uy hiếp, “Gọi lần nữa đi.”
“Không gọi.”
Hôn sâu hơn, “Có gọi không?”
“Hàn.”
Không có biện phát, không đấu nổi sự vô lại của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu.
Hương Diệp nhìn ánh mắt cười của Ngọc Sanh Hàn, đột nhiên phát hiện ra, Ngọc Sanh Hàn ấy mà, cũng rất dễ dụ dỗ. Không nhịn được cười thầm, Ngọc Sanh Hàn hỏi, “Em cười cái gì?”
“Không có gì, anh mệt thì ngủ đi, em không ngủ nữa.” Hương Diệp nói xong, định ngồi dậy.
“Đồ phụ nữ máu lạnh, em định để anh một mình phòng trống?” Ngọc Sanh Hàn kéo cô lại không cho cô xuống giường, vừa nói như là khuê oán, sắc mặt cũng có chút ấm ức, khiến cho Hương Diệp có chút dở khóc dở cười.
“Em ngủ đủ rồi, không muốn ngủ nữa.”
“Vậy em ngủ cùng anh.”
“Anh đi ủ rượu với em.” Hương Diệp kéo hắn, ý tứ là, hoặc là đi theo cô ủ rượu, hoặc là ôm chăn của cô tự mình ngủ, đương nhiên là Ngọc Sanh Hàn chọn cách đầu tiên.
Đứng dậy, đi giày xong, sờ sờ tóc, đột nhiên kéo Hương Diệp, vẻ mặt như tràn đầy chờ mong, mềm giọng nói, “Chải đầu giúp anh.”
Hương Diệp hơi bĩu môi, vẫn nhận lệnh bước tới bàn , thay hắn gỡ búi tóc xuống, nhớ tới lúc trước, cô ngày nào cũng phục vụ hắn chải đầu, mặc quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618534/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.