Ngọc Sanh Hàn nghe vậy cũng cười một tiếng, vung vạt áo lên buộc lại, bước tới nói, “Không, anh đi với em.”
Hương Diệp thực ra cũng biết, nếu định dựa vào khinh công, hắn sao còn cùng cô in từng bước chân một leo núi? Mùi vị ở đây, cả hắn và cô đều có chung một cảm giác.
Canh giờ vẫn còn sớm, chờ đến lúc mặt trời lặn còn hơn một canh giờ, lúc này, hai người ngồi trên cây lựu, nếm thử thú vui hái lựu, hai chân đong đưa, vô cùng thoải mái.
Hương Diệp đột nhiên nhớ tới Nam Hải truyện có nói, “Nước Đốn Tốn có lựu, lấy nước đổ trong chén, mấy ngày thành rượu ngon.”
“Em thử chưa?” Ngọc Sanh Hàn hỏi, Hương Diệp lắc đầu một cái, “Em muốn thử.”
Tiếng nói vừa dứt, Ngọc Sanh Hàn liền cởi áo khoác trên người, đưa tay hái lựu, Hương Diệp sửng sốt, kỳ quái nói, “Của nhà anh trồng đấy à?”
Ngọc Sanh Hàn nghĩ nghĩ, nói, “Thiên hạ đâu chẳng là đất của đế vương.”
“Anh đấy là bóc lột.”
Ngọc Sanh Hàn cười nhẹ không nói, đưa tay đột nhiên tách lấy lớp vỏ cây, nói, “Linh Dược Tử nói, vỏ cây lựu mà thêm dầu thực vật vào sẽ thành độc.”
Hương Diệp vươn tay đoạt lấy vỏ cây trên tay hắn, nhướn mày nói, “Anh thích chế độc thì đi đào rễ cây mà lấy, đây là vỏ cây bình thường, cùng lắm cũng chỉ đủ chế mực viết cho anh.”
“Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi?” Ngọc Sanh Hàn cố ra vẻ nghiêm túc hỏi, nhìn chằm chằm Hương Diệp suy tư, vẻ như nghiêm túc lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618510/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.