Hương Diệp liếc qua cửa, không nói gì, Hương Nại Nhi quay ra cửa, chỉ thấy An Quế đi vào, sau lưng còn mang theo, ách, một cái cây to, hơn nữa còn là cây lê.
“Hoàng thượng phân phó, chờ cỏ dại trong sân được dẹp sạch, trồng cây này xuống, để nương nương hóng mát.” An Quế cất giọng phân phó, nhìn qua bên ngưỡng cửa, thấy Tần Khê và Hương Nại Nhi, chỉ hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó cười cười hành lễ, lại đi lo liệu.
Hương Diệp cũng chẳng nhìn ông ta, vẫn ngẩn người như cũ, Hương Nại Nhi quay đầu ra sau, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Khê, hai cái đầu dùng ánh mắt trao đổi sau lưng Hương Diệp.
Chỉ đơn giản nhìn một loạt những hành vi này của Ngọc Sanh Hàn, vẫn còn rất quan tâm đến Hương Diệp, lần này, chắc cũng chẳng sợ cô ấy ở trong lãnh cung này chịu phiền lụy gì.
“Ca.” Hương Diệp kêu một tiếng, Tần Khê mặt sáng bừng lên tiếng, “Ở đây ở đây, chuyện gì vậy muội muội?”
“Anh đến cho hoa tượng, lấy cho em một bụi hoa đoàn tụ tới đây.”
“Hoa…” Tần Khê hơi ngắc ngứ, Hương Nại Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi hộ tiếp, “…Đoàn tụ*?”
* Khụ, hoa này còn gọi là hoa Hợp hoan ~ đầu óc hai bạn này đen tối hờ hờ~~~
Hương Diệp không to gan như vậy chứ? Tần Khê hắn cũng không cho phép đâu! Hương Nại Nhi mặc dù cũng khiếp sợ như vậy, nhưng vẫn không hỏi nhiều, kéo Tần Khê đi.
Mang hoa tới, Hương Diệp để mặc đám người ở trong sân làm tới làm lui, dù sao An Quế cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618492/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.