“Hoàng huynh chẳng lẽ không muốn giải thích sao?” Minh Lam đúng dịp mở miệng, trong mắt ẩn chứa ý cười thâm trầm. Nhiễm Thái hậu thấy Ngọc Sanh Hàn vẫn im lặng như cũ, không nhịn được nói, “Hoàng Nhi, nếu bọn họ muốn giải thích, con cho bọn họ một lời giải thích, thế nào?”
“Trẫm không có lời nào giải thích.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng một câu, bộ dáng chẳng sao cả, Tần Khê thấy vậy, không nhịn được mắng thầm trong lòng, đến giờ nào rồi còn tỏ ra đẹp trai, nói cái gì chả được, giải thích bừa một tiếng chẳng phải xong sao!
Một người hiện đại, chẳng lẽ còn không gạt nổi một đám đồ cổ?
“Trừ cái này ra, chỉ bằng chuyện này, ngươi nhận định Trẫm không phải là Thiên tử?” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh nhếch lên, cong lên một nụ cười lạnh, Minh Lam ở một bên, đứng dậy, “Dĩ nhiên là không chỉ vậy.”
“Thái hậu, Hoàng tổ mẫu.” Minh Lam hơi hành lễ với Thái hậu cùng Thái Hoàng Thái hậu phía trên, “Bổn vương xin truyền Bình phi đã bị phế, chẳng hay có được không?”
Thái hậu nhìn Vũ Thái Hoàng thái hậu một chút, Vũ Thái hậu chỉ thoáng nhìn qua, khoát khoát tay, “Truyền đi.”
Trong mắt Minh Lam lóe lên một tia cười nhạt, tròng mắt đột nhiên chống lại Hương Diệp, như khiêu khích cười một tiếng, Hương Diệp mắt lạnh nhìn lại, không rảnh để ý, nhìn Thái Hoàng thái hậu, vẫn nhỏ giọng hỏi, “Hoàng tổ mẫu, người không sao chứ? Có cần đỡ người vào trong nghỉ ngơi?”
“Không cần, ai gia muốn ở đây xem.” Vũ Thái hoàng thái hậu nhàn nhạt buông một câu, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618482/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.