Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ, “Em đúng là vội vàng.”
“Chẳng qua là bởi vì đêm qua ngủ với con gấu kia rất thoải mái.” Hương Diệp nhẹ nhàng nhướn mày, cái tên gấu ôm liền thuận miệng được xác định. Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu, “Xem ra đêm qua em ôm tôi rất chặt.”
Hương Diệp nghe vậy, đỏ mặt lên, “Ai ôm anh?”
“Gấu bự, không phải thế thân của Trẫm thì ai?” Ngọc Sanh Hàn nghiêm trang trả lời, Hương Diệp đỏ mặt, chỉ có thể xoay người nhìn bóng lưng của hắn mà im lặng.
Thu thập xong, bước ra ngoài điện, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, em có một chiếc thuyền buồm gỗ nhỏ tự chế không?”
Hương Diệp hơi sững sờ, “Có, sao vậy?”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, chỉ lắc đầu một cái, “Có thì tốt, hai ngày nữa cho anh mượn chơi một chút.”
Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, chẳng hiểu làm sao, không thèm để ý đến hắn nữa. Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp bước đi, trong lòng than mình lại đa nghi rồi, lại không biết, Hương Diệp buồn bực trong lòng, hắn muốn chiếc thuyền gỗ Tiêu Cẩm tặng cho cô làm gì? Chẳng lẽ một chiếc thuyền nhỏ cũng không cho qua?
Sau khi lên triều, Ngọc Sanh Hàn cùng Hương Diệp ở trong viện làm việc, bảo An Quế không cần theo hầu bên cạnh, An Quế đương nhiên biết phải làm gì, cười cười rồi lui xuống.
Nghĩ nên về phòng nghỉ ngơi một lát, ra khỏi Phượng Hoàn cung chưa xa, đã đụng phải Minh Lam.
Minh Lam tuy luôn mang vẻ phóng đãng không kiềm chế, nhưng tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618476/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.