Ánh mắt thanh lãnh liếc về phía Bình Phi, Ngọc Sanh Hàn giờ mới phát hiện, trên mặt Bình Phi hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, đối với mấy cái gì mà dịch tế bào, đường gluco… sắc tố hoa gì đó, hoàn toàn không hiểu.
Hương Diệp nhét nho vào trong miệng Ngọc Sanh Hàn, đồng thời dùng ánh mắt như cười nhạo, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói, “Thần thiếp thấy, Hoàng thượng nhất định là chưa từng theo đuổi con gái bao giờ, nếu không, ai cũng sẽ bị nguười dọa chạy.”
Người ta đang lãng mạn, lấy axit với bazơ ra làm gì chứ….
Đúng là giỏi nhất dội nước lã…
Ngọc Sanh Hàn nghe Hương Diệp cười nhạo, thầm nghĩ cô cũng đâu có tư cách chứ…. Sắc mặt xị ra, quay ra Bình Phi, hiếm hoi lắm mới cười một tiếng, đột nhiên đứng dậy, bước tới bên cạnh một bụi hoa, thuận miệng nói: “Tự hữu yên nhiên thái, phong tiền dục tiếu nhân. Quyên quyên triêu khấp lộ, áng áng dạ sinh hương. . .”*
* Tạm dịch : Tự sinh vẻ xinh đẹp, đón gió như đang cười. Từng giọt như sương lệ, tầng tầng ngát hương đêm. => Một bài thơ thời đời Tống, Hàn lão Đại đạo thơ tán gái trắng trợn =))
“Thơ của Hoàng thược thực hay!” Bình Phi nghe vậy vội khen, nhưng nhìn bộ dáng trước sau bình tĩnh của Hương Diệp, trong lòng không khỏi buồn phiền, Hoàng thượng nhìn hoa làm thơ, nói vậy cũng lại là vì Tần Hương Diệp này, chỉ ê ẩm nói: “Hoàng thượng lần này, đúng là khiến trái Hoàng hậu ngọt ngào.”
“Bình phi không biết sao?” Ngọc Sanh Hàn bỗng nhiên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618452/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.