Đại hiệp tóc dài bay bay, tuấn nhan dưới ánh trăng tăng thêm một phần cảm giác yêu mị, Hương Diệp bị hắn ôm lấy, thoải mái vô cùng, chợt vươn tay, thay hắn gạt mấy sợi tóc đen bay loạn, Ngọc Sanh Hàn chỉ hơi cúi đầu, đối mặt với tầm mắt của cô, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia, gần trong gang tấc.
“Anh nhìn đường đi.” Hương Diệp khẽ quay đầu ra chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm, tròng mắt Ngọc Sanh Hàn khẽ chuyển động, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không, tay ôm chặt lấy eo cô, đột nhiên dưới chân dừng lại, đáp trên một cây đại thụ, trong mắt Hương Diệp mang theo nghi ngờ nhìn hắn, Ngọc Sanh Hàn chỉ khẽ giương mắt, nhìn ánh trăng mềm mại trên cao, đột nhiên nói, “Tôi đột nhiên không muốn đi chỉnh nữ nhân kia nữa.”
Hương Diệp khẽ nhíu mày, cho là hắn nhất thời có ý niệm thương hương tiếc ngọc, nhưng không ngờ giây kế tiếp, Ngọc Sanh Hàn chân khẽ đạp một cái, ôm lấy Hương Diệp bay thẳng về phía ngọn cây.
Lúc Hương Diệp nhìn rõ khung cảnh xung quanh, ngẩng đầu lên, đã thấy mảnh trăng tròn như miếng bánh phô mai sáng vằng vặc, tản ra ánh sáng mềm mại, trong đêm đen, có vẻ càng thêm an bình, yên tĩnh.
“Hình như tôi chưa từng ngắm trăng với cô…” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, hiếm khi hai người có thể ở riêng bên ngoài, việc gì phải lãng phí vì một Bình phi.
Hương Diệp được hắn ôm vào trong ngực, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Trung thu năm ngoái Lạc Nhạn bệnh nặng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618447/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.