Ngọc Sanh Hàn nhìn ra vẻ bối rối trên khuôn mặt cô, sự lạnh lẽo trong mắt càng sâu — hai người này, vừa mới bắt đầu đã ở ngay trước mặt hắn “Mắt đi mày lại”, chẳng lẽ thực sự coi hắn không tồn tại sao?
Trên tay khẽ dùng sức, kéo Hương Diệp lên mình ngựa, hướng về phía đám người vừa mới chạy tới, một ánh mắt hàn quang vạn trượng quét qua, trong phạm vi mười dặm, đến một tấc cỏ cũng bị đông lạnh, đầu sỏ trực tiếp vỗ vỗ mông ngựa, mang theo Hương Diệp rời đi.
Tần Khê vất vả lắm mới chạy tới được đến nơi, nhìn bóng lưng đã khuất xa của Ngọc Sanh Hàn, trong lòng mắng không ngớt, kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi thì hay lắm sao? Làm Hoàng Đế thì rất giỏi sao? Không biết hắn không thích chịu cảm giác ngựa điên sao?! Không thể chờ hắn được một chút sao?
Nhận mệnh lệnh của Tiểu Hương Hương trông chừng tên kia, Tần Khê than thở, hắn dễ dàng lắm sao! Kết luận của Tần Khê là, Ngọc Sanh Hàn chính là cả cái mặt “Cuối thu”, hắn hoàn toàn bị tên kia “Khí sảng” rồi!
Bởi vì đoạn nhạc đệm này, Ngọc Sanh Hàn cũng mất hứng đi săn, không chịu hồi cung, trực tiếp đưa Hương Diệp đến phủ của Ngọc Khê Hầu ăn vạ, lại nói lần đầu tiên đến Ngọc Khê hầu phủ, trong lòng hắn chỉ có một câu cảm thán: thật không hổ là nhà của Tần Hương Diệp! Lấy ngay cái hành lang dài này thôi, bên trên là dây mây, hai bên tràn đầy cây lục ấm rủ xuống.
Đi qua một vòng, chỉ có thể than: Nhà này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618422/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.