Cho nên, đây mới là chỗ đáng sợ thực sự của độc hoa này, đáng sợ không biết khi nào ngủ sẽ không tỉnh dậy lại nữa.
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy lúc này biến sắc mặt, bước nhanh về phía trước, trực tiếp kéo tay người kia, lạnh giọng hỏi, “Giải dược đâu?”
Sự kích động giữa hai hàng mi , tựa hồ không giống hắn, người nọ nhìn hai người này, đột nhiên quay ra phía Hương Diệp như tề mi lộng nhãn, Hương Diệp chỉ cho là mặt lão ta rút gân, trực tiếp xoay đầu, không để ý đến lão.
“Được rồi.” Người nào đó bị người ta ngó lơ bất đắc dĩ nói, “Ta cũng là người giữ chữ tín, bất quá ta cũng không có giải dược, ta đưa các ngươi đi tìm Danh Dược, còn phải coi bà ta có chịu chữa cho hay không ~”
Ba người mặt đối mặt nhìn nhau, chẳng lẽ trên đảo này còn có người khác nữa sao? Nhưng mà “Danh Dược” ông ta nói, kiểu gì cũng thấy giống một sinh vật không phải người, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng, không có vấn đề gì chứ?
Ngượi nọ đưa ba người theo, trực tiếp đi về phía mỏ quặng, trên đường không quên nhắc nhở một câu, “Những khoáng thạch này rất đẹp đúng không? Chỉ cần trên người ngươi dính thứ khoáng thạch này, đi ra bên ngoài, chạm phải mấy thứ độc hoa độc thảo kia sơ sơ thôi cũng đảm bảo đủ để ngươi phát độc mà chết.”
“Cho nên mới nói ~ bên ngoài đồn đại bọn ta giết người không chớp mắt,, đem đảo Lam Ngọc này nói như Ma đảo vậy, thực ra thì bọn ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618414/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.