Nguyễn Như Hoa vừa đi khỏi thì Dương Đăng Khôi tiến lại, búng vào tai em trai:
- Vui không?
Thằng bé không dám ngẩng lên, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
- Lần thứ bao nhiêu rồi?
- L… lần cuối ạ…
- Roi vẫn còn bé quá phải không? Anh mà còn thấy lần nữa, thì về nhà không phải mẹ đánh nữa đâu.
Nghe anh trai mắng cũng không dám phản bác gì, Dương Minh Đăng cun cút theo hắn lên xe về nhà.
…
Sau hôm đó thì Nguyễn Như Hoa cũng đi đón em họ tan học thêm mấy lần nhưng không có thấy nhóc đánh nhau nữa. Cô giáo có gọi về nhà cũng không chỉ điểm về việc này.
Hơn một tháng trôi qua và dường như anh em người tên Khôi kia cũng biến mất luôn khỏi cuộc sống và suy nghĩ của Nguyễn Như Hoa.
Một ngày chủ nhật đẹp trời nọ anh chị con bác cả nhà Hoa cho mấy đứa trẻ chưa mười tám trong nhà đi chơi khu vui chơi. Chưa mười tám ở đây là mấy đứa con nít tầm tuổi Phong và mấy đứa em với cháu tầm tuổi Hoa. Thỉnh thoảng họ lại được đi chơi như thế một lần. Không đi chỗ này thì đi chỗ khác.
Lần nào Nguyễn Như Hoa đi không bị ngã thì cũng va vào đâu trầy da sưng trán. Lúc thì lại bị người ta cầm đồ ăn va vào người. Hay có đứa ngứa đòn nào đấy nó chọc tức Hoa đến khi nó định dạy bảo một chút thì nó quay ra ăn vạ. Nhưng mà đúng là không cái đen nào bằng cái đen nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965545/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.