Nguyễn Như Hoa ngồi đợi mòn mỏi hơn hai tiếng mới thấy có dấu hiệu sắp được về. Mà chờ gần mười lăm phút nữa mới thấy anh trai đi đến. Đi cùng còn có hai anh Khôi nữa. Ghét thì ghét nhưng cũng phải nói là ba ông này đi với nhau đúng là khiến cho bao trái tim thiếu nữ lệch nhịp.
Vừa thấy ba người đi đến gần Hoa đã chạy ra ôm lấy cánh tay anh trai và dài mồm gọi một tiếng:
- Anhhhh~~
Hoa thề là lúc bé thì không biết thế nào chứ từ lúc nó lên lớp hai đến nay chưa bao giờ con bé gọi lão bằng cái giọng sởn gai ốc đến vậy. Tự Hoa còn thấy kinh khủng chứ đừng nói đến người khác đặc biệt là các chị các em hay nhòm ngó anh trai ở xa xa kia.
Dường như Hoa thấy anh trai giật mình một cái rồi mới phản ứng lại, đưa tay xoa xoa đầu nó. Nhẹ giọng cười bảo:
- Em đợi anh lâu thế chắc chán lắm nhỉ?
Đúng, rất rất chán là đằng khác, nó nghịch điện thoại đến sắp hết pin luôn rồi. Nghĩ là thế nhưng vẫn phải dối lòng lắc đầu, dùng điệu cười Hoa cho là hiền thục nhất mà trả lời:
- Không có gì đâu anh.
- Anh không định giới thiệu gì à? - Cậu chàng nào đó đứng đằng trước không tin vào mắt mình mà hỏi.
- Con vịt nhà anh. - Nguyễn Tuấn Kiệt vòng tay từ sau vai Hoa, kẹp cổ kéo nó lại gần. Và giới thiệu như nói với người khác về con gái nhà mình. Gớm, mỗi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-sau-rieng-va-anh-dua-hau/2965536/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.